Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Chử Duy Nhất cuối cùng nhấn phím kết nối.
“Là tôi.’’ Si Thanh Viễn cúi đầu ho khan một cái, bỏ phí đã lâu, “Ngày hôm qua dì nói với tôi em cần bản hộ khẩu gốc, bây giờ em ở đâu tôi đưa qua.’’
Chử Duy Nhất nhìn thoáng qua thời gian, bốn giờ năm mươi tám phút, cô vẫn còn nửa giờ nữa mới tan tầm. “Để tôi đi lấy vậy.’’
“Không cần, tôi mới vừa mổ xong, lát nữa tan ca.’’ Si Thanh Viễn xoa nhẹ đuôi lông mày.
Chử Duy Nhất nhìn lục la* trên bàn, xanh ngát um tùm, cô báo địa chỉ của mình.
(Lục la: cây thường xanh mọc thành bụi)
“Được, nửa giờ sau tôi đến.’’ Si Thanh Viễn nói xong câu này thì cúp điện thoại.
Nửa tiếng, Chử Duy Nhất xem hết bản thảo ngày mai phải gửi, gửi đến hòm thư của Trầm Lâm.
Đã tới giờ tan việc rồi, Đường Vi cùng cô rời khỏi, đến cửa tòa nhà, Đường Vi đi trước. Chử Duy Nhất vừa đi vừa nhìn, lúc này điện thoại di động kêu lên.
“Tôi ở giao lộ đường cái bên tay phải.’’ Xe Si Thanh Viễn dừng ở đằng kia, ở trong xe anh đã nhìn thấy cô. Anh hơi híp mắt lại, phóng tầm mắt ra xa. Cô vẫn giống như trước đây, bước đi thích cúi thấp đầu, cũng không chú ý phía trước.
Chử Duy Nhất nhìn thấy xe của anh ta, tăng nhanh tốc độ đi tới. “Làm phiền anh rồi.’’ Cô khẽ mỉm cười.
“Lên xe đi.’’ Si Thanh Viễn liếc mắt qua một bên.
“Không cần đâu, anh vừa mới tan ca, tôi không quấy rầy anh nữa.’’
Tầm mắt Si Thanh Viễn chuyển đến trên mặt cô, “ Dì dặn dò tôi có thời gian tới thăm em một chút, giờ này đi ăn cơm tối thôi.’’
Lấy mẹ cô ra, Chử Duy Nhất không thể không nghe theo. Cô hơi trầm mặc một lát, đi về phía bên cạnh, lên xe.
Xe anh rất rộng rãi, sạch sẽ không có một chút tạp vật.
Chử Duy Nhất cảm khái, sao lần này cô về, mọi người cũng biết lái xe cả rồi.
Đang là lúc tan tầm, trên đường hơi kín. Gió từ trước cửa sổ thổi vào, Chử Duy Nhất ngửi thấy mùi trên người anh, mùi vị rất tươi mát. Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, Si Thanh Viễn có phần ưa thích sạch sẽ, xe anh sạch sẽ kỹ lưỡng.
Chử Duy Nhất nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ, mùa hè sắp tới, lá cây ngô đồng Pháp càng ngày càng dày, mùa hè đi ở chỗ này vừa mát mẻ vừa sảng khoái. Lúc Chử Duy Nhất học đại học nghe được tin thành phố D có một số đoạn đường chặt bỏ ngô đồng, lúc đó cô còn rất tiếc hận.
“Ăn món Hồ Nam không? Thành phố D mở một quán món Hồ Nam không tệ.’’ Ánh mắt Si Thanh Viễn nhìn chăm chú vào phía trước, không kìm nén không lạnh nhạt mà nói.
Chử Duy Nhất quay đầu, thấy gò má của anh, đường cong gương mặt tuấn tú. Nhiều năm không gặp, anh hình như so với hồi đi học lúc ấy càng đẹp trai hơn, mùi vị người đàn ông thành thục cũng tăng thêm.
Nhiều năm không gặp, lại thấy bọn họ đều đã trưởng thành.
Chử Duy Nhất ngồi xuống thì liền thấy cái túi ô vuông kia. Túi rất tinh xảo, bên trong ngoại trừ bản hộ khẩu gốc còn có thứ khác, là thuốc mắt bằng nước.
“Bạn đi Nhật mang về, em thường dùng máy tính, có thể làm dịu bớt mệt nhọc.’’
Chử Duy Nhất hơi cắn khóe môi, “Cám ơn.’’
“Công việc mới thế nào?’’ Anh ta chuyển đề tài.
Chử Duy Nhất xoay đầu nhìn về phía trước, “Cũng không tệ lắm.’’
Hai người không nóng không lạnh nói mấy câu. Đến quán nấu thức ăn Hồ Nam, may mắn là còn chỗ ngồi.
Nhân viên cửa hàng dắt hai người người ở vị trí trước cửa sổ, đang là thời điểm dùng cơm, trong quán vô cùng náo nhiệt.
Si Thanh Viễn đẩy thực đơn đến trước mặt cô, “Muốn ăn gì?’’
Chử Duy Nhất nhanh chóng lật lật thực đơn, chọn hai loại, “Tôi chọn xong rồi.’’
Si Thanh Viễn nhìn thoáng qua, lại chọn hai loại, nhưng đều là của Chử Duy Nhất thích ăn.
Nhân viên cửa hàng rời đi, hai người ngồi mặt đối mặt. Chử Duy Nhất vuốt vuốt ly nước, trong lòng chuẩn bị nói gì đó. “Lần trước tôi đi thăm mẹ, mẹ không ở nhà.’’
Si Thanh Viễn giương mắt nhìn về phía cô, nhẹ nhàng lạnh nhạt. “Tôi đi thành phố S học tập, mới vừa về tuần trước. Sau khi về Ninh Ninh nói với tôi em đã tới.’’ Ninh Ninh trong miệng anh là em trai mẹ cô sinh sau khi tái hôn, năm tuổi, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
Chử Duy Nhất vừa nghĩ tới Ninh Ninh khóe miệng cũng tràn đầy ý cười, huyết thống thật sự là kỳ diệu, cho dù đáy lòng cô không có cách nào tiếp thu sự thực mẹ cô tái hôn, nhưng cô lại không có cách nào giả bộ lạnh lùng với Ninh Ninh được, thậm chí so với trong tưởng tượng càng thích cậu bé hơn.
“Cu cậu rất thích búp bê Matryoshka em tặng nó, bảo bối riêng biệt, cũng không để cho người khác chạm vào. Món đồ chơi tôi mang cho nó cũng không thấy cu cậu như vậy.’’ Si Thanh Viễn hơi nhếch khóe miệng, còn có chút bất đắc dĩ.
Chử Duy Nhất nhìn mà ngây ngốc.
Búp bê cô đã mua rất lâu rồi, chỉ là mấy năm nay cô vẫn chưa trở về.
“Có thời gian, có thể đi thăm nó nhiều một chút, Ninh Ninh rất thích em, dì cũng vẫn rất nhớ em.’’
Chử Duy Nhất bưng ly nước lên, nhìn dòng người như nước chảy ngoài cửa sổ, không có câu trả lời thuyết phục. Một bữa cơm rất an tĩnh, Si Thanh Viễn và cô không phải là người nói nhiều.
Sau khi ăn xong, hai người đi thang máy xuống lầu. Lúc vừa mới đi, bốn năm người, đến lúc xuống một tầng, đột nhiên tràn vào bảy tám người, thang máy có phần chật chột.
Chử Duy Nhất bị chen lấn lùi về một bước, thân người liền sát vào trên người Si Thanh Viễn.
Ăn mặc mùa hè vốn mỏng manh, cánh tay anh thật lạnh, Chử Duy Nhất theo bản năng xê dịch đến bên cạnh. Si Thanh Viễn rất bình tĩnh. Thật vất vả đến được lầu một, Chử Duy Nhất vội vàng theo sát đoàn người mà bước ra ngoài.
Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ cả tòa thành phố, đèn nê ông đã sáng phát ra chùm ánh sáng nhiều màu sắc.
Si Thanh Viễn đi đến sau lưng cô, nhìn cô giẫm lên gạch đá trên đất có thứ tự, giống như là có chứng ép buộc, nhất định phải đi theo quy luật. Chử Duy Nhất có một số thói quen vẫn không thay đổi.
Đi tới cạnh xe của anh, Si Thanh Viễn lên xe trước, cô đứng ở trước cửa sổ xe không nhúc nhích, “Ngày hôm nay cám ơn anh.’’
Si Thanh Viễn đặt tay trái ở trước cửa sổ, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích. “Trên đường cẩn thận.’’
Chử Duy Nhất cười khe khẽ, “Tạm biệt.’’ Cô xoay người chìm vào ở trong dòng người.
Si Thanh Viễn lớn hơn Chử Duy Nhất hai tuổi, hai người học cùng một trường sơ trung, học cùng một trường cao trung. Đã từng là quan hệ học trưởng và học muội, sau đó lại thành kế huynh muội.
Thế sự khó đoán, không gì hơn vậy.
Thứ ba Chử Duy Nhất xin nghỉ nửa ngày đi cục công quản lý khu vực. Điền vào bảng phía trước cô chính là một học sinh cao trung, sang năm tham gia thi vào trường cao đẳng, người ta kết quả đem thẻ căn cước vứt đi, mẹ của đứa trẻ đó vẫn niệm lảm nhảm.
“Con không phải là đứa trẻ nhỏ nữa, còn đem thẻ căn cước cầm đi ném, bảo mẹ nói như thế nào đây! Ra ngoài đặt khách sạn cũng không thể vào ở.’’
Gương mặt đứa trẻ kia
bực bội, nhưng là cô bé phạm lỗi không có sức bác bỏ. “Mẹ à, thời kỳ mãn kinh không thể nổi giận sẽ già đó.’’
Chử Duy Nhất hơi sững sờ.
Không bao lâu thì đến phiên Chử Duy Nhất.
“Làm bổ sung thẻ căn cước.’’ Cô đưa lên hộ khẩu gốc, “Tôi muốn làm một bộ thẻ căn cước tạm thời nữa.’’
“Chờ một chút qua bên kia điền bảng.’’ Nhân viên công tác nói.
Chử Duy Nhất gật đầu. Tất cả thuận lợi, lấy được thẻ căn cước tạm thời, thẻ căn cước chính thức một tháng sau mới có thể lấy được. Chử Duy Nhất nhìn thẻ căn cước của mình. Ảnh chụp phía trên vẫn là lúc cô mười sáu tuổi, khuôn mặt ngây thơ, lướt qua cột địa chỉ gia đình kia. Cô theo bản năng hỏi một câu, “Xin hỏi, lúc giải quyết thân phận ba đời làm sao có thể đổi lại địa chỉ ban đầu?’’
“Trước lúc này cô đã kết hôn hoặc chuyển hộ khẩu.’’
Chử Duy Nhất tự nhiên xoay người rời khỏi.
Kết hôn...
Tựa hồ có chút xa xôi.
Mua nhà đổi hộ khẩu trước mắt ngược lại có thể được.
Một tháng trước, Tống Khinh Dương đã nhận được mời tham gia hội liên hiệp công thương nghiệp gửi đến. Sáng sớm, anh lái xe đến nơi họp. Dừng xe xong gặp được bạn.
“Khinh Dương. Tôi nghe nói gần đây cậu có diễm ngộ.’’
Tống Khinh Dương ngước mắt nhìn anh ta.
“Mấy ngày hôm trước, có phải cậu đi ăn một mình cùng phái nữ hay không?’’
Tống Khinh Dương đi nhanh về phía trước.
Cậu bạn tiếp tục hỏi, “Rốt cuộc là ai đây?’’
“Cậu không biết.’’ Tống Khinh Dương khốc khốc nói bốn chữ liền đuổi người đi.
Thế giới lớn đến thế, lại tràn đầy cơ hội cho chúng ta gặp nhau.
Tòa soạn báo ngày hôm nay phái Chử Duy Nhất và Đường Vi qua đây phỏng vấn. Đường Vi phụ trách chụp hình, Chử Duy Nhất phụ trách viết bản nháp.
Chử Duy Nhất nhìn sang đột nhiên thấy một bóng lưng ở trước mặt, hơi quen thuộc.
Đường Vi nói ở bên tai cô, “Đây đều là các nhà xí nghiệp của thành phố ta. Không biết vì sao thấy bọn họ trong mắt tôi lại toát ra vô số kim tệ.’’
Chử Duy Nhất nở nụ cười, “Tựa như miêu miêu của ‘Sủng vật tiểu tinh linh’."
“Hì hì, cậu cũng từng xem à.’’
“Tớ nuôi một con mèo Folk liền kêu nó là Miêu Miêu.’’
“Duy Nhất không nhìn ra đáy lòng cậu cất giấu một tâm hồn thiếu nữ nha.’’
Chỉ chốc lát sau, hội nghị bắt đầu. Chử Duy Nhất nhanh chóng viết nội dung chính trong máy tính. Đem về đưa vào viết bản thảo xong rồi tới dàn ý.
Lãnh đạo ở trên bục keng keng nói lời dạo đầu hùng hồn, “Mấy năm nay các nhà xí nghiệp trẻ thành phố D không ngừng lớn mạnh, phía dưới cho mời Tống Khinh Dương đại diện các nhà xí nghiệp trẻ lên bục phát biểu.’’
Ánh mắt Chử Duy Nhất sáng quắc nhìn lên đài. Đường Vi sợ hãi than, “Thật là đẹp trai.’’ Cô chuyển mạch suy nghĩ, “Bộ phận tạp chí không phải là muốn làm bài báo về nhà xí nghiệp trẻ sao? Hiện tại có người rồi.’’
Chử Duy Nhất nháy mắt mấy cái, “Anh ta không nhất định sẽ đáp ứng đâu.’’
Đường Vi vẻ mặt ước mơ, “Lát nữa chặn anh ta lại, nhất định phải lấy được bài tin tức.’’
Chử Duy Nhất: ...
Cảm ơn tiện lợi của internet, Đường Vi tra được thông tin của Tống Khinh Dương ở trên web rất nhanh.
“Duy Nhất, tớ nhớ rõ cậu học cao trung là ở D trung.’’
“Ừ - “ Chử Duy Nhất không khỏi bất an.
“Thật sự là quá tốt, các cậu là bạn học, Tống Khinh Dương cũng học ở D trung,chỉ có điều anh ta tốt nghiệp trung học phải đi Đức du học.’’
Chử Duy Nhất:...
“Cậu biết anh ta không?’’
“Trước đây không biết.’’ Gần đây mới vừa quen thôi. Chử Duy Nhất nhìn người nói chuyện trên bục, quả thực giết cô trong nháy mắt, vì sao lần trước trường không để cho anh ta làm đại biểu phát biểu! Khuôn mặt cô sầu não.
Sau khi hội nghị kết thúc, Đường Vi lôi kéo cô, “Đi, mau đuổi theo sau.’’
“Đường Vi, chúng ta còn phải về viết bản thảo.’’ Chử Duy Nhất nói.
“Không làm lỡ thời gian đâu.’’ Mắt thấy bọn họ đi lên nhà hàng trên lầu rồi.
Đường Vi vô cùng đau đớn, “Hình như ăn một bữa ở đây phải nửa tháng tiền lương.’’
Chử Duy Nhất cười, “Muốn quay về không?’’
Đường Vi không cam lòng, “Con vịt nấu chính bay rồi.’’ Đường Vi tự nhiên không vui, “Một cơ hội thật tốt đó.’’
Chử Duy Nhất đề nghị, “Phía trước còn có mấy nhà xí nghiệp cậu có muốn đi phỏng vấn không?’’
Đường Vi liếc cô một cái, “Cậu cứ nói đi.’’
Kỳ thật Tống Khinh Dương đã thấy Chử Duy Nhất, anh từ sát bên người bên cạnh Chử Duy Nhất mà qua.
Chử Duy Nhất đang suy tư bản thảo, đột nhiên cánh tay tê rần. “Là anh ta.’’
Chử Duy Nhất ai ui một tiếng, cô bị Đường Vi bóp đau.
Đường Vi khẽ ho nhẹ một tiếng, “Tống tiên sinh – “
Tống Khinh Dương dừng bước, nhìn hai người.
Tống tiên sinh, gọi anh ta như vậy thật là kỳ! Chử Duy Nhất muốn cười.
“Tống tiên sinh, xin chào, chúng tôi là ký giả của tòa soạn báo Hoa Tinh, hiện tại tạp chí chúng tôi có một trang báo đưa tin về nhà xí nghiệp trẻ thành phố D, không biết có thể phỏng vấn ngài hay không?’’ Đường Vi lấy danh thiếp trong túi xách ra, nhưng mà ngày hôm nay không mang theo. “Duy Nhất, cậu có mang danh thiếp hay không.’’
Chử Duy Nhất ngây ngốc lấy ra danh thiếp của mình, đưa tới trong tay Tống Khinh Dương.
Đường Vi một lòng cho thấy các cô không phải là kẻ lừa đảo.
Tống Khinh Dương mặt mày thản nhiên, khóe miệng mỉm cười, “Có thể, nhưng mà ngày mai tôi phải đi vùng khác rồi.’’
“Không sao, chờ anh có thời gian, chúng tôi lúc nào đều k.’’ Đường Vi kích động nói.
(K: đây là nguyên văn. Nghĩa là có thể.)
“Được rồi. Cô Chử sau này còn gặp lại.’’ Anh nói hay như là lần đầu tiên gặp mặt của hai người.
Chử Duy Nhất hơi lúng túng.