Edit by Mặc Hàm
Trùng hợp lúc Liên Tranh về được hai ngày, cha mẹ Chu Lạp vẫn chưa tới.
Vốn đã lên kế hoạch làm shipper, nhưng đến ngày mùng sáu, Liên Tranh đột nhiên nhận được điện thoại của công nhân trước kia
Lúc ấy mọi người cùng nhau bỏ việc ở công trường cũ, lão Trương là người có thâm niên lâu đời nhất trong bọn họ, ở trên công trường cũng rất quan tâm đến Liên Tranh.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Lạp tò mò hỏi, “Là ai vậy?”
“Là lão Trương ở công trường cũ, hỏi em có muốn làm công việc trang hoàng nhà cửa với hắn không, là cùng một đội.
”
Tốt xấu gì cũng coi như là một công việc đàng hoàng, Liên Tranh thuận tiện cũng có thể học nghề.
Hai người vừa thương lượng xong, để Liên Tranh hôm nay đi xem một chút.
Liên Tranh rất động lòng, nhưng hắn không yên tâm Chu Lạp ở nhà một mình, mấy ngày nay đều gió êm sóng lặng, ngược lại làm cho hắn có chút lo lắng đề phòng.
Chu Lạp sao có thể nhìn không ra tâm tư của Liên Tranh, “Đợi lát nữa chị anh sẽ đến, không có việc gì, hơn nữa anh là đàn ông, em lo cái gì, em không thể lúc nào cũng canh chừng anh được.
”
Cửa hàng của lão Trương cách khu vực này không xa, tầm khoảng hai trạm tàu điện ngầm.
Nhìn thấy Liên Tranh tới, lão Trương đặc biệt nhiệt tình, lúc trước ở công trường, hắn liền cảm thấy đứa nhóc này làm việc nghiêm túc, làm người thành thật.
“Mùng mười mở cửa, hôm nay cho cậu tới đây xem trước, đến lúc đó cậu đi theo sư phụ là được.
”
Lão Trương giữ lại ăn cơm, hai người lại nói chuyện thêm vài câu.
Tết phải đi thăm người thân, Lý Vi đến mùng sáu mới dành thời gian đến thăm Chu Lạp.
Sau khi vào cửa, thấy một mình Chu Lạp, Lý Vi hỏi, “Người thuê nhà của em đâu?”
“Ra ngoài tìm việc làm.
” Thần sắc Chu Lạp do dự, không biết có nên nói cho chị biết chuyện của anh và Liên Tranh hay không.
Cửa lúc này bị gõ, Chu Lạp theo bản năng nhìn đồng hồ, mơ hồ cảm thấy không đúng.
“Có phải đứa nhóc kia đã trở về không?”
“A…” Không đợi Chu Lạp trả lời, tiếng gõ cửa giống như thúc giục, “Em đi xem một chút.
”
Sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó
Quả nhiên, khi mở cửa ra, cha mẹ anh đứng ở cửa.
“Chu Lạp!” Phó Mai hoảng sợ giữ chặt cánh tay anh, sợ anh đóng cửa.
“Ai vậy?” Lý Vi nghe không đúng, ôm Mộc Mộc đi theo, nhìn thấy người ở cửa, sắc mặt cô tái mét.
“Chị, chị ôm Mộc Mộc đi vào trước.
” Chu Lạp quay đầu trầm giọng nói, “Chúng ta đi ra ngoài nói!”
“Chu Lạp, chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Vi không đi, cô nhìn thấy cha mẹ Chu Lạp liền tức giận, làm sao có thể để Chu Lạp một mình đi ra ngoài với bọn họ, huống hồ nhìn tình huống này, sợ là đây không phải là lần đầu tiên.
Cô biết Chu Lạp tính tình mềm mại da mặt mỏng, không chịu nổi lời khẩn cầu của người khác, sợ nhất là đầu óc Chu Lạp nóng lên, lại làm chuyện ngu ngốc.
Thấy Lý Vi nói chuyện không khách khí, Chu Vinh cũng ầm ĩ theo, “Chuyện gia đình của chúng tôi, liên quan gì đến cô!”
“Đừng la nữa!” Chu Lạp bị ầm ĩ đến ù tai, “Chị, chị dẫn Mộc Mộc vào, đừng đánh thức nó.
”
Lý Vi không nói gì, nhìn cha mẹ Chu Lạp, ôm Mộc Mộc đặt vào phòng ngủ, quay đầu đi ra.
“Chu Lạp, anh trai con thực sự không thể kéo dài nữa… Chẳng lẽ con muốn thấy chết hay không cứu sao?” Phó Mai rơi lệ, bà thật sự sốt ruột với bệnh tình của con trai lớn, nhưng trong nhà bọn họ không có nhiều tiền như vậy, Chu Lạp trở thành hy vọng duy nhất của bọn họ.
“Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”
Chu Lạp không ngờ Lý Vi lại đi ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, “Chị…”
Có Lý Vi ở đây, hôm nay sợ là nói không thông Chu Lạp, Chu Vinh gấp đến độ muốn động thủ, “Không liên quan đến cô, bớt xen vào đi.
”
Phó Mai thấy thế, muốn lôi kéo Chu Lạp ra cửa, “Chu Lạp chúng ta đi ra ngoài nói… Chúng ta sẽ ra ngoài nói…”
“Chu Lạp, cậu dám đi theo bọn họ thử xem.
”
“Chị…” Nếu mình không đi, sẽ nháo đến mức Lý Vi cũng biết chuyện này.
Lý Vi bẻ cánh tay Chu Lạp, hung tợn nói với cha mẹ anh, “Tôi mặc kệ hai người muốn làm gì, sau này đừng tới tìm Chu Lạp! ”
“Chúng tôi tìm con mình thì sao? Liên quan gì đến cô?”
Chu Vinh đột nhiên phát tác, đi lên muốn đánh người, Chu Lạp ngăn lại rất nhanh, Chu Vinh đấm một quyền xuống, không đánh được Lý Vi, rơi xuống vai Chu Lạp.
“Á…” Chu Lạp đau đớn lui về phía sau vài bước.
Lý