Edit by Mặc Hàm
Hô hấp trong phòng khách đều ngưng đọng, Liên Tranh ý thức được mình nói quá lố rồi.
Nhưng hắn căn bản không muốn giấu diếm, việc này vốn là chuyện đương nhiên.
Là mình động tâm trước, là mình cố gắng kéo Chu Lạp theo cùng, là mình không cách nào tự khống chế được cưỡng gian Chu Lạp.
Ở trước mặt người khác che che giấu giấu, Chu Lạp có lẽ có thể hiểu được, sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng hắn dám làm, tiếp tục chống đỡ một phần áp lực kia với Chu Lạp.
Nhưng vừa nghĩ đến đề nghị của Chu Lạp, Liên Tranh không thể không tự chế hành động theo cảm tính, hắn không muốn Chu Lạp xem hắn còn nhỏ,, làm việc xúc động bất chấp hậu quả.
“Tiền thuê nhà, điện nước, con không phải đóng, cho nên bình thường đều để ở chỗ anh ấy.
” Người có tướng mạo trung hậu, độ tin cậy cực cao
Liên Tranh thản nhiên giải thích, ba mẹ bọn họ không hiểu sao cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, “Là vậy sao… làm phiền Chu Lạp rồi.
”
Con người khao khát ánh sáng đến mức nào, lòng hiếu kỳ của người nọ mạnh đến mức nào.
Tuy nói Liên Tranh giải thích xem như hợp lý, nhưng mẹ Liên Tranh là phụ nữ, tâm tư phụ nữ tinh tế, trên mặt không nói, trong lòng lại âm thầm cân nhắc.
Tranh nhau giúp Chu Lạp làm việc, há mồm ngậm miệng đều là anh tôi, cái loại lấy lòng cùng thân cận này, ngay cả người làm mẹ là bà đây lần đầu tiên nhìn thấy.
Không đợi mẹ Liên Tranh nghĩ thông suốt, đã đến ngày phải trở về.
Bà luôn cảm thấy có gì không đúng, nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân, lôi kéo Liên Tranh dặn dò, “Tiền này của con không thể cho Chu Lạp quản lý, anh em ruột đều tính sổ rõ ràng, sao con lại để cho cậu ấy quản? ”
Liên Tranh cũng không nói gì, tóm lại vẫn nghe, nhưng sẽ làm theo ý của mẹ mình.
“Còn có chuyện con cưới vợ, sao con chẳng quan tâm chút nào, mẹ với ba con kết hôn sớm, ba con hai mươi tuổi, con đã biết chạy rồi.
”
Bà cảm thấy nếu luôn thuê nhà chung với người ta cũng là vấn đề, cho dù Chu Lạp có giúp đỡ Liên Tranh như thế nào, “Tìm vợ, xong rồi con cũng có thể tìm nhà thuê ở với vợ mình là được rồi.
”
Liên Tranh bĩu môi, nhắc nhở, “Mẹ, đến lúc đến nhà ga rồi.
”
Không phải ngày lễ, nhà ga cũng không nhiều người, đưa ba mẹ Liên Tranh lên xe, hai người mới sóng vai ra khỏi nhà ga.
Dặn dò và báo cáo Chu Lạp, trở thành thói quen của Liên Tranh, giữa hắn và Chu Lạp không có bí mật, không có gì không thể nói, ít nhất đối với hắn là thế.
“Trước khi mẹ đi còn không quên nói với em chuyện kết hôn.
” Cho con theo bản năng tìm vợ kể khổ, nếu không phải cố kỵ ở bên ngoài, đã sớm đè lên người Chu Lạp, hiện giờ chỉ dám ôm vai Chu Lạp.
Sao có thể không hiểu lời Liên Tranh, Chu Lạp dở khóc dở cười, an ủi nói, “Vậy tết sang năm, anh về nhà với em.
”
Liên Tranh ôm lấy vai Chu Lạp, không cho anh đi về phía trước, “Thật à! “Dù trấn định thế nào, cũng không ngăn nổi kích động trong lòng hắn.
Chu Lạp còn chưa kịp động viên cún con, bảo hắn an phận, cún con liền đâm đầu vào cổ anh cọ cọ.
“Ai da.
” Tuy nói động tác không tính là quá phận, nhưng trên đường lớn vẫn làm cho Chu Lạp rất khó xử, “Được rồi được rồi.
”
Hai tay nắm lấy đầu Liên Tranh, cả khuôn mặt đỏ bừng, con ngươi sáng ngời đang phát ánh sáng, chợt lóe lên, Chu Lạp nhìn cũng cảm thấy chói mắt.
“Về nhà.
”
Xe buýt chậm rãi chạy ra khỏi nhà ga, mẹ Liên Tranh đang quở trách ba Liên Tranh, “Con cũng không sốt ruột, đến đây cũng không biết nói Liên Tranh hai câu, chỉ mải vui.
”
Từ sau khi mình nằm viện, chi tiêu trong nhà đều dựa vào tiền lương của Liên Tranh, ba Liên Tranh cảm thấy Liên Tranh đã trưởng thành, rất nhiều chuyện trong lòng ông biết rõ, làm cha mẹ không cần phải thúc giục
“Nó tự biết, bà giục nó làm gì, huống hồ trong nhà nhiều miệng ăn như vậy, ai đồng ý gả con gái đến nhà mình chịu khổ.
”
Ba Liên Tranh dừng một chút, “Chỉ nhìn đồng nghiệp của Liên Tranh mà bà nói, lại là con gái ông chủ, lại là sinh viên đại học, không biết xấu hổ sao? Cũng không thể trách Liên Tranh, hai người vốn đã…”
“Bà có đang nghe không đó…” Ba Liên Tranh dựa vào cửa sổ xe, rõ ràng là đề tài vợ khơi mào, nhưng nói xong liền không phản ứng với mình.
Mẹ Liên Tranh phục hồi tinh thần, sợ người đàn ông của bà nhìn về phía sau, vội vàng thu hồi ánh mắt, “Nghe rồi… Nghe rồi…”
Sau khi xe rời khỏi trạm lái rất nhanh, cũng chỉ trong nháy mắt, mẹ Liên Tranh nhìn thấy Liên Tranh ôm vai Chu Lạp.
Mơ hồ có thể nhìn thấy trên mặt hai người lộ ra nụ cười, không biết đang nói cái gì, Liên Tranh giống như chơi xấu tựa vào người Chu Lạp không chịu đứng vững.
Chưa bao giờ thấy một Liên Tranh như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Liên Tranh là anh cả trong nhà, mười lăm mười sáu tuổi hồn