Edit by Mặc Hàm
Tính cách Liên Tranh có chút hướng nội, người khác không chủ động nói chuyện với hắn, hắn đều cúi đầu làm việc của mình
Gió thổi bên tai, mới nghe được chút tin tức, có một số công nhân mới tới, đều là mấy người cùng nhau, ở bên ngoài thuê phòng.
Một người trong đó thuận miệng hỏi một câu, “Cậu là Liên Tranh đúng không? Cậu có tìm thấy chỗ để ở không? ”
“Ừm, tìm được.” Liên Tranh dừng xẻng trong tay, mắt thấy sắp đến buổi chiều ăn cơm, mặt trời cũng không lớn như vậy.
Bên này vừa dứt lời, Trần Mai liền đẩy xe gọi người của công trường ăn cơm.
Công nhân múc cơm trước, khuấy muôi vào thùng cháo trắng, tức giận đến mức trực tiếp dập cái muỗng sang bên cạnh.
“Sao mà ăn được đây? Bận rộn cả ngày mà chỉ có ít đồ ăn như thế này? Buổi trưa đã phản ánh với các người, sao vẫn như vậy?” Người nói chuyện là những công nhân già
Buổi trưa, cũng chỉ có ít cháo, còn có mấy món chay xào lên.
Giọng Trần Mai lớn hơn những người lao động nhập cư này, “Kêu cái gì mà kêu? Ngày nóng, ăn thanh đạm một chút thì không tốt sao? Để tránh cho mấy người bị say nắng.”
Công nhân làm việc trên công trường, làm đều là công việc cần thể lực, ba bữa đều phải ăn thật no, cho dù có nóng có mệt mỏi đến đâu, ăn cơm cũng phải no.
Buổi trưa không ăn no, rất nhiều người đã sớm đói bụng, không ít người vừa ăn cơm, vừa hùng hùng hổ hổ.
Trần Mai ở một bên cười khẽ, “Còn không phải do không đủ tiền sao.”
Hai chén cháo trắng cùng một ít rau xào xuống bụng, Liên Tranh chỉ cảm thấy vừa mới lót đáy, định thêm một chút nữa, Trần Mai cầm thìa hét lên với hắn.
“Tất cả đều để một mình cậu ăn, người khác không ăn? Sao cậu lại ích kỷ như vậy?”
Đảo miệng nói mấy câu, Liên Tranh lại không biết nói chuyện, trên mặt lúc xanh lúc trắng, lúc trước đến, người phụ trách công trường nói ăn cơm no, sao giờ đột nhiên lại thay đổi.
Tức giận ném hộp đồ ăn, Liên Tranh không nói một lời đi làm việc, công nhân bên cạnh vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói, “Cậu đừng để ý đến cô ta, con mụ này nói rất chói tai.”
Nói đến Trần Mai, cô là em họ của kế toán, từ khi công trường khởi công, liền ký hợp đồng làm đồ ăn trên công trường.
Lúc đầu coi như tận tâm tận lực, sợ là hiện tại trừ tiền mua đồ ăn, mình lại muốn tham vào đó một chút, cho nên thức ăn của công nhân mới kém như vậy.
Hơn bảy giờ tối, sắc trời dần tối, lúc này trên công trường mới tan tầm.
Ngày hôm qua gặp Chu Lạp gần mười một giờ đêm, Liên Tranh không biết đi đâu tìm anh, lại sợ gọi điện thoại Chu Lạp đang bận, dứt khoát đứng ở cửa công trường chờ anh.
Quầy hàng của Chu Lạp, vẫn luôn là tốt nhất trong mấy quầy này, cho dù xếp hàng dài hơn nữa, rất nhiều người đều nguyện ý chờ đợi.
Hôm nay bán còn nhanh hơn so với ngày hôm qua, Chu Lạp nhìn hơn chín giờ, vội vàng thu dọn đồ đạc, gọi điện thoại cho Liên Tranh.
Liên Tranh tiếp rất nhanh, “Anh…”
“Bên tôi bận xong rồi, hiện tại đang đạp xe tới đây.”
“Được.”
Bên kia Liên Tranh rất yên tĩnh, tiếng ‘được’ này, không hiểu sao có thể nghe ra một tia nhảy nhót cùng mừng rỡ.
Lúc đến nơi, thấy Liên Tranh lại ngồi trên mặt đất giống như ngày hôm qua, Chu Lạp hỏi, “Có phải chờ rất lâu không?”
Là hắn không suy nghĩ chu đáo, công trường tan tầm muộn hơn nữa cũng sẽ không vượt quá tám giờ, đang cân nhắc nói Liên Tranh sau này trở về trước.
“Không lâu lắm.” Cũng chỉ chờ hai tiếng đồng hồ.
Biết Liên Tranh có lòng, cho dù lâu cũng sẽ không nói, Chu Lạp ý bảo hắn lên xe, “Bằng không ngày mai cậu tự mình về nhà đi, chỉ chỗ cậu đứng chính trạm xe buýt.”
“Em chờ anh cùng về.” Liên Tranh phá lệ không nghe lời Chu Lạp.
Trong lòng Chu Lạp vui vẻ hài lòng, “Vậy tan tầm trực tiếp đến chỗ tôi bày sạp đi, cậu cứ đi về phía trước một đoạn, đến đèn giao thông rẽ trái, dọc theo đường phố là có thể nhìn thấy, rất dễ tìm.”
Dọc theo đường đi nói với Liên Tranh rằng mình chuẩn bị đồ ăn gì, Liên Tranh đã sớm đói đến nuốt nước miếng, càng nghe càng khó chịu, bụng không khống chế được kêu lên.
Đỗ xe xong, Chu Lạp cười khúc khích, biết khối lượng công việc trên công trường bọn họ rất lớn, “Về nhà tôi lập tức chuẩn bị xong, cháo trắng đã nấu xong, cậu uống một chén đệm