Thẩm Niệm Thâm vừa mới đi mấy ngày, Tôn Điềm Điềm liền hoàn toàn không có cách nào thích ứng, mỗi ngày đều rất khổ sở.
Trước đây mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, hiện giờ đã một tuần không gặp. Tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại gửi tin nhắn, nhưng chung quy vẫn không phải chân chân thật thật ở bên cạnh cô.
Công ti Thẩm Niệm Thâm làm có tiếng là cường độ làm việc cao, anh lại vừa mới nhập chức, rất nhiều thứ phải tìm hiểu phải học hỏi, cực kì bận rộn.
Tôn Điềm Điềm rất hiểu chuyện mà không quấy rầy anh lúc đi làm, nhưng gần như mỗi tối Thẩm Niệm Thâm đều tăng ca, cô sợ mình làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của anh nên không dám nói chuyện nhiều.
Mỗi lần cúp máy, trong lòng lại càng thêm mất mát khổ sở, muốn gặp anh cũng không được.
Ngày đó cùng Trình Đóa ra ngoài ăn cơm trưa, Hứa Lệ cũng tới.
Tôn Điềm Điềm vừa thấy Hứa Lệ liền nhớ tới Thẩm Niệm Thâm.
A Niệm nhà cô thật vất vả, những người cùng tuổi vẫn còn hưởng thụ thời gian đại học, A Niệm đã phải nuôi gia đình, không thể không kết thúc cuộc sống đại học của mình trước mà lăn lộn ngoài xã hội.
Tôn Điềm Điềm nhìn bộ dáng Trình Đóa cùng Hứa Lệ ngọt ngào, trong lòng có chút hâm mộ.
Thời điểm ăn cơm, Trình Đóa bỗng nhiên nói: “Tớ còn tưởng cậu sẽ giữ Thẩm Niệm Thâm lại, yêu xa thật sự rất vất vả.”
Tôn Điềm Điềm trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Tớ không thể kéo chân anh ấy được.”
Tuy cô rất muốn mỗi ngày đều ở bên Thẩm Niệm Thâm, nhưng cuộc sống của một người không phải chỉ có tình yêu, còn có lý tưởng, tiền đồ, còn có rất nhiều chuyện cần phải nỗ lực đi làm. Thẩm Niệm Thâm muốn làm gì muốn đi nơi nào, cô đều sẽ chờ anh, cô sẽ không ích kỷ bắt anh phải vì cô mà từ bỏ cái gì.
Cô chỉ là… rất nhớ anh.
Sau khi Thẩm Niệm Thâm rời đi, mỗi ngày Tôn Điềm Điềm đều nhớ anh, mỗi ngày đều ngóng trông kỳ nghỉ hè mau tới, như vậy cô có thể đi tìm anh.
Cũng may tháng 7 bắt đầu thi cuối kỳ, bài vở rất nhiều, bận rộn thì trong lòng không mấy khó chịu nữa. Tuy Tôn Điềm Điềm bên khoa nghệ thuật, nhưng nội dung phải kiểm tra cũng rất nhiều, tiếng Anh, văn học Trung Quốc, văn học ngoại quốc, khái luận nghệ thuật, mỹ thuật trung ngoại…
Từ tháng sáu bắt đầu ôn tập, mãi cho đến giữa tháng 7 mới thi xong, giống như đi đánh trận, mệt chết đi được. Mệt đến nỗi tạm thời bỏ Thẩm Niệm Thâm ra sau đầu.
Buổi trưa hôm đó sau khi thi xong, ba mẹ tới trường đón cô.
Từ ôn tập đến thi cử, nửa tháng nay đã hành cô đến hỏng người, về đến nhà, việc đầu tiên chính là ngủ một giấc trước.
Tinh lực đã dùng hết rồi, phải đi hồi phục mới được.
Cô chìm sâu vào giấc ngủ, mãi đến 10 giờ tối mới tỉnh lại.
Trong phòng điều hòa thổi lạnh căm, cô đắp một chiếc chăn bông thật dày.
Tôn Điềm Điềm xoa xoa đôi mắt, thò tay ra khỏi chăn, sờ soạng trêи đầu giường nửa ngày mới chạm vào di động.
Điều hòa bật có chút thấp, tay vừa duỗi ra khỏi chăn liền cảm thấy lạnh, Tôn Điềm Điềm tìm thấy di động liền vội vàng rút tay vào trong chăn.
Cô mở di động xem thời gian, đã gần 11 giờ, vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm.
…
Ở đầu kia, Thẩm Niệm Thâm vừa mới kết thúc tăng ca ở công ty.
Từ đại sảnh công ty đi ra, hơi nóng ập vào mặt làm người ta cảm thấy có chút bực bội nói không nên lời.
Anh nhíu mày, đi đến hướng đối diện đường lớn.
10 giờ rưỡi, vẫn còn một chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Trời đã tối, trêи tàu không còn bao nhiêu người, tàu điện ngầm có bật điều hòa nên khá mát mẻ.
Làm việc cả ngày thật quá mệt mỏi, anh ngồi vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Công ty cách chỗ anh thuê nhà có chút xa, phải ngồi tàu điện ngầm hơn một giờ mới đến.
Xuống tàu điện ngầm, còn phải đi bộ thêm mười phút.
Trời tháng 7, tuy rằng đã là buổi tối nhưng vẫn oi bức như cũ.
Thẩm Niệm Thâm vừa mới bắt đầu làm việc, còn chưa làm được một tháng nên tiền lương vẫn còn chưa phát.
Thời điểm anh tới thành phố Z, trêи người chỉ có hơn 4000, giữ lại 1000 mua thuốc cho bà ngoại, anh cầm 3000 một mình đến thành phố Z.
Anh thuê phòng ở một con ngõ nhỏ cũ kĩ, căn phòng đơn rất nhỏ nhưng tiền thuê lại tiện nghi. Nhưng một lần phải trả cọc ba tháng, Thẩm Niệm Thâm giao tiền thuê nhà xong, trêи người chỉ còn dư lại hơn 300 đồng.
May mắn là công ty có bữa ăn miễn phí, nếu không tháng này sợ là anh lại phải gặm bánh bao qua ngày rồi.
Thẩm Niệm Thâm từ nhỏ đã chịu khổ, chút khổ này với anh mà nói không tính là gì, chỉ là mỗi đêm trêи đường về nhà, nhìn khu đô thị phồn hoa ngập trong ánh đèn huy hoàng, ngẫu nhiên lại nghĩ: Khi nào anh mới có thể có được một căn nhà thuộc về chính mình ở chỗ này.
Thẩm Niệm Thâm đi vào con ngõ nhỏ tối đen, cởi chiếc áo vest xuống, áo sơ mi bên trong đã mướt mồ hôi, anh giơ tay kéo cà vạt, nóng đến có chút phiền lòng.
Đi vào trong ngõ nhỏ, xoay người quẹo phải, sờ soạng lên lầu.
Thẩm Niệm Thâm ở tầng năm, thang lầu không có đèn một mảnh đen như mực, nhưng anh đã quen rồi.
Về đến nhà, anh không có bật đèn. Thay giày, lập tức đi vào phòng khách, ném áo vest lên trêи sô pha.
Trong phòng không có điều hòa, trêи mặt bàn đặt một chiếc quạt nhỏ, Thẩm Niệm Thâm cúi người bật số mạnh nhất, sau đó gỡ cà vạt, nằm trêи sô pha nghỉ ngơi.
Anh nhắm mắt lại, gắt gao cau mày. Quạt đang thổi nhưng vẫn rất nóng, anh bực bội tháo hai cúc áo sơ mi ra.
Trong bóng đêm, không khí mang theo hương vị mốc meo, mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy áp lực.
Anh nằm một lát, mới nhớ tới hôm nay là ngày Điềm Điềm được nghỉ, lấy di động từ túi quần ra, đang chuẩn bị gọi cho Điềm Điềm, vừa mới nhấn số thì cô gọi tới.
Anh ấn nút nghe máy, thanh âm vui vẻ của Tôn Điềm Điềm truyền tới, “A Niệm, anh đang làm gì đó? Tan tầm rồi phải không? Anh về nhà chưa?”
Thẩm Niệm Thâm vừa nghe thấy tiếng Tôn Điềm Điềm, mệt mỏi cả ngày tức khắc tiêu tán không ít, khóe miệng anh bất giác cong lên, giọng nói cực kì ôn nhu, “Ừm, về đến nhà rồi, em thì sao? Đang làm gì vậy?”
Tôn Điềm Điềm còn nằm trong ổ chăn, cười nói: “Em vừa mới ngủ dậy, tỉnh lại liền gọi cho anh đó.” Lại ủy khuất tố khổ với Thẩm Niệm Thâm, “Anh không biết đâu, học kỳ này tụi em phải thi rất nhiều môn, học bài mệt chết em rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Em đúng là nước đến chân mới nhảy, ai kêu ngày thường em không đọc sách.”
Tôn Điềm Điềm mếu máo, “Anh còn không an ủi em.”
Thanh âm Thẩm Niệm Thâm không giấu được ý cười, “Được rồi, an ủi em. Dù sao cũng thi xong rồi, nghỉ hè nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Anh thì sao, gần đây có còn rất bận không? Có mệt không?”
Thẩm Niệm Thâm từ trêи sô pha ngồi dậy.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, Thẩm Niệm Thâm cầm di động đi đến bên cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường sáng rực trong khu thành thị phồn hoa, trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Vẫn ổn, không mệt.”
Tôn Điềm Điềm dặn dò anh: “Anh đừng để mình vất vả quá, một mình anh ở bên kia không có ai chăm sóc, anh phải tự chăm sóc bản thân, không được bận một cái là không màng gì hết, không được quên ăn cơm, cũng không được ngủ quá muộn, không tốt cho thân thể đâu.”
Thanh âm nhẹ nhàng của Tôn Điềm Điềm từ đầu kia điện thoại truyền đến, Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, tâm liền muốn hòa tan, ôn nhu nói: “Anh biết rồi, em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, lại hỏi anh: “Nghỉ hè anh có trở về không?”
“Chắc là anh không có thời gian rồi, bây giờ không giống lúc đi học còn có nghỉ đông và nghỉ hè.”
“Đúng rồi, em nghe người ta nói công ty của anh không có cuối tuần, một ngày phải làm việc đến mười bảy tiếng đồng hồ.”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lúc mới thấp giọng nói:
“Vừa mới bắt đầu nên sẽ bận một chút, chờ qua hai ba tháng, anh xem có thể xin nghỉ để về thăm em không.”
Tôn Điềm Điềm có chút thương tâm, “Còn phải hai ba tháng sao, lâu như vậy, lúc đó em đã khai giảng rồi.”
Thẩm Niệm Thâm lại nói: “Đến lúc đó anh sẽ tranh thủ xin nghỉ hai ngày, ở bên em nhiều một chút.”
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới cười cười, “Được, em sẽ chờ anh trở về.”
“Ừm.”
“Anh còn phải làm việc không?” Tôn Điềm Điềm hỏi.
“Còn có một chút việc phải xử lý.”
Tôn Điềm Điềm thở dài, “Công việc của anh thật không phải là dành cho người làm, em không quấy rầy anh nữa, anh làm xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được, em cũng nghỉ sớm đi.”
Cả hai đều nói nghỉ ngơi sớm, nhưng lại đều luyến tiếc không muốn cúp máy.
Tôn Điềm Điềm từ trêи giường ngồi dậy, một tay nắm di động, một tay ôm búp bê vải mà Thẩm Niệm Thâm tặng cho cô, qua một lát mới nhỏ giọng nói: “A Niệm, em rất nhớ anh.”
Thẩm Niệm Thâm ở đầu kia nghe thấy, bỗng nhiên có chút đau lòng, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói với cô một câu, “Anh cũng rất nhớ em.”
Mỗi ngày đều nhớ, nhớ đến hận không thể lập tức trở về bên cô, ôm chặt cô vào lòng.
Cúp máy, Thẩm Niệm Thâm đứng yên thật lâu bên cửa sổ, con ngươi đen nhánh phản ánh những ngọn đèn đường sáng rực.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ đứng ở trung tâm của sự phồn hoa kia.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm cúp máy, việc đầu tiên chính là mở website của hãng hàng không, đặt một vé máy bay đến thành phố Z.
Cô sớm đã quyết định nghỉ hè sẽ đi tìm Thẩm Niệm Thâm, vừa rồi không nói với anh là vì muốn tạo cho anh một bất ngờ.
…
Tôn Điềm Điềm mua vé bay vào 11 giờ sáng hôm sau.
Kết quả lại xui xẻo, tới sân bay, phi cơ đến trễ, ba giờ mới cất cánh, thời điểm đến sân bay thành phố Z đã hơn 6 giờ chiều.
Trời tháng 7, thời tiết oi bức đến khó chịu, Tôn Điềm Điềm kéo vali ra khỏi sân bay, gọi một chiếc taxi. Nhưng lại gặp phải giờ tan tầm cao điểm, bị kẹt xe đến chật cứng, từ sân bay đi ra đã kẹt hơn hai tiếng đồng hồ.
Tôn Điềm Điềm khó chịu cực kỳ, tra mạng thấy gần đó có tàu điện ngầm, vì thế thanh toán tiền, kéo vali đi tìm tàu điện ngầm.
Đã là 8 giờ tối, Tôn Điềm Điềm kéo vali đi thẳng một đường, đi gần nửa tiếng mới nhìn thấy trạm tàu điện ngầm.
Váy của Tôn Điềm Điềm đã ướt đến dính sát vào lưng, vô cùng khó chịu.
Cô vừa nóng vừa đói, rốt cuộc 8 giờ 20 cũng ngồi trêи tàu điện ngầm.
Lúc trước cô có hỏi Thẩm Niệm Thâm ở đâu, cô xuống tàu điện ngầm, đi dọc theo con phố cũ hai mươi phút, nhưng vẫn không tìm thấy chỗ ở của Thẩm Niệm Thâm.
Đã gần 10 giờ, Tôn Điềm Điềm mệt đến muốn khóc.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được, một mình ở một thành phố xa lạ là loại cảm giác thế nào. Một người cũng không quen, một con phố cũng không biết.
Chân đau, vừa mệt vừa đói, cả người toàn là mồ hôi, bỗng nhiên cô có chút ủy khuất.
Vì sao người khác yêu đương lại dễ dàng như vậy, đến cô cùng Thẩm Niệm Thâm lại vất vả như thế.
Thật sự quá mệt mỏi, Tôn Điềm Điềm kéo chiếc vali đã bị bẩn, vừa đi vừa khóc, khóc một lần lại lau nước mắt một lần.
Hỏi vài người qua đường, rốt cuộc cũng tìm được chỗ Thẩm Niệm Thâm ở.
Con ngõ nhỏ đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tôn Điềm Điềm lấy di động ra chiếu sáng.
Cô nhớ rõ Thẩm Niệm Thâm từng nói anh ở tầng năm, phòng số 502.
Cuối cùng cũng tới nơi, Tôn Điềm Điềm lau khô nước mắt, đi vào trong ngõ nhỏ.
Ai biết vừa mới đi được vài bước, dưới chân đột nhiên dẫm phải thứ gì đó mềm mềm.
Tôn Điềm Điềm cả người cứng đờ, theo bản năng nhìn xuống dưới chân.
Di động chiếu xuống mặt đất, dưới đôi giày trắng của cô là bãi phân chó.
Tôn Điềm Điềm ngây người, sau vài giây, nước mắt vừa mới ngừng lại rơi xuống.
Sao cô lại xui xẻo như vậy.
…
Đêm nay Thẩm Niệm Thâm lại tăng ca, thời điểm về nhà đã gần 12 giờ.
Anh sờ soạng lên lầu, thời điểm đi đến cửa phòng, đột nhiên cả người cứng đờ.
Thậm chí anh còn cho rằng mình bị ảo giác, theo bản năng xoa nhẹ đôi mắt. Sau đó lại trợn mắt, Tôn Điềm Điềm vẫn đang ngồi trước cửa.
Cô nhắm mắt lại, thần sắc mệt mỏi, đã ngủ gục mất rồi.
Thẩm Niệm Thâm trố mắt vài giây, vội ngồi xổm xuống, “Điềm Điềm, Điềm Điềm?”
Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, lúc này Tôn Điềm Điềm mới từ từ tỉnh lại.
Thấy Thẩm Niệm Thâm, cô tức khắc liền ủy khuất khóc, ôm chặt lấy anh, “Ô, cuối cùng anh cũng về.”
Thẩm Niệm Thâm vội ôm lấy cô, anh vừa kinh ngạc, vừa có chút không thể tin được, “Sao em đột nhiên tới đây? Sao không nói với anh một tiếng.”
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu, dụi dụi mắt, “Em muốn cho anh một bất ngờ, hơn nữa công việc của anh bận như vậy, em không muốn quấy rầy anh.”
Nếu cô nói với Thẩm Niệm Thâm, anh khẳng định sẽ tới sân bay đón cô, công việc bị gián đoạn không chừng lại phải thức đêm làm tiếp.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, đau lòng mà sờ sờ mặt cô, “Đồ ngốc, rất mệt phải không?”
Tôn Điềm Điềm thành thật gật đầu. Từ sáng sớm đã ra cửa, gặp phải phi cơ đến trễ, xuống máy bay lại bị kẹt xe, kéo vali đi nửa tiếng mới tìm thấy trạm tàu điện ngầm, tới nơi lại phải đi vòng quanh hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được chỗ ở của Thẩm Niệm Thâm, một đường trằn trọc tới đây, thật sự rất mệt.
Tôn Điềm Điềm ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, đáng thương vô cùng, “Ôm em đi.”
Thẩm Niệm Thâm bế cô lên, một tay bế cô, một tay tìm chìa khóa trong túi quần.
Thời điểm mở cửa, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên nói: “Điềm Điềm, hình như có chút hôi.”
Tôn Điềm Điềm vốn đang thương tâm, nghe thấy câu này, không nhịn được cười, chỉ vào giày của mình, “Em dẫm phải phân chó.”