Bầu trời là một màn đen lốn đốn những ngôi sao sáng.
\( một ông sao sáng , hai ông sáng sao :\)\) \)
Gió thổi mạnh qua cửa sổ khiến những tờ giấy trên bàn bị thổi bay đi . Khuyên Âu hắn đang ngồi làm việc . Lấy tay xoa xoa mi mắt , mệt mỏi nhìn ra cửa sổ . Trăng hôm nay rất tròn và sáng a.
Ngồi ngắm trăng một hồi lâu thì hắn bỗng nhiên đứng dậy mở cửa và đi về phía phòng Nguyên Niệm.
Nguyên Niệm nằm ôm chú khủng long Boram lim dim đi vào giấc ngủ thì bị tiếng bước chán làm cho thức giấc.
“Ưm...ai vậy..?”
Cậu dụi dụi mắt ngồi dậy, với tay bật đèn ngủ. Ánh sáng nho nhỏ từ đèn ngủ không sáng lắm nhưng đủ cậu có thể nhìn thấy người đang tiến đến mình...
“Âu Nhi...? Đệ...”
Chưa nói hết câu . Hắn đã tiến tới dựa đầu vào vai cậu hít hà hương thơm vốn có từ cơ thể cậu , ngày thì thấy hắn mạnh mẽ cứng rắn nhưng đêm xuống không ngờ lại thấy được hắn như thế này.
\( người đàn ông em yêu đôi khi có những phút giây yếu đuối không ngờ\~\~ \)
“Âu Nhi....đệ sao vậy ?”
“Mệt....”
“Sao cơ ?”
Lời hắn nói rất nhỏ cứ như thì thầm vậy . Khiến cậu không nghe được.
“Tôi...mệt quá...”
Hắn bây giờ cứ như một đứa trẻ đang làm nũng vậy. Làm nũng với anh trai\~ nghe đáng yêu đấy chứ.
“Âu Nhi ! Âu Nhi mệt sao ?”
Hắn ngước lên và lấy hai tay của cậu áp lên hai má.
“Phải”
Nguyên Niệm nở một nụ cười tươi rồi hôn lên trán của hắn . Cậu ngay thơ nói liên tục “không mệt nữa”
“Không mệt nữa ! Không mệt nữa ! Cơn mệt bay đi ! Không mệt !....”
“Không mệt nữa” cứ thế vang lên trong căn phòng loe lói ánh sáng của cậu .
Hắn nhìn cậu một hồi lâu rồi khẽ nói.
“Phải , không mệt nữa”
Hắn tiến tới hôn cậu . Đưa lưỡi vào cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào kia, đè cậu xuống và sờ soạn cậu không ngừng. Tới khi cậu hết hơi thì hắn mới chịu nhả ra.
“Ha...ha...Âu Nhi...”
Hôn cậu một cái nữa . Rồi hắn nở một nụ cười sung sướng.
“Cảm ơn anh”
Sáng hôm sau . Cả hai vẫn xuống ăn sáng như thường ngày , hôm nay là ngày đi bệnh viện của Nguyên Niệm .
“Tiểu Niệm hôm nay con phải đi