Hôm nay là chủ nhật nên Khuyên Âu được ở nhà nhưng hắn vẫn phải soạn tài liệu cho bố của mình nên dù có là chủ nhật thì đối với hắn cũng như những ngày thường rất nhàm chán....
Cánh cửa mở nhẹ ra . Nguyên Niệm ló đầu vào nhìn thấy người em trai thân quý vẫn đang chăm chú soạn tài liệu thì vui vẻ bước vào
“Vào đây làm gì ?”
Hắn nghe tiếng bước chân đã biết là cậu nên cũng chẳng thèm ngước mặt lên nhìn lấy một cái nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng .
À phải rồi...hắn cũng rất trông ngóng đến ngày chủ nhật để được ở bên cậu nhiều hơn một chút.
Nguyên Niệm cứ tưởng đã làm cho hắn khó chịu nên định đi ra ngoài....nhưng hắn lại ngăn cản cậu.
“Chẳng phải đến tìm tôi sao ?”
Nguyên Niệm cậu ở với hắn đã gần 18 năm nên hiểu rất rõ cảm xúc thay đổi thất thường như nắng mưa của hắn . Đôi khi hắn nói chuyện dịu dàng nhưng chỉ cần nhắm mắt một cái thái độ hắn đã trở nên cọc cằn đáng sợ.
Nhưng dù gì cậu cũng là aNh TrAi của hắn nên cũng phần nào thích ứng kịp thời.
“Tiểu Niệm muốn tìm...Âu Nhi...để..chơi cùng”
Cau mày một cái, hắn khó chịu vì cậu suốt ngày mang theo cái bộ đồ chơi ngu ngốc đó.
“Anh lại chơi thứ đồ chơi nhảm nhí đó à ?”
Cậu liền vội vã nói tiếp lời hắn
“Ưm....nếu làm phiền Âu Nhi thì Tiểu Niệm...sẽ đi tìm Tiểu Trát để chơi cùng”
“Không cho phép anh chơi với người khác”
Ngoài mặt thì ghét bỏ nhưng trong lòng hắn lại vô cùng ghen tuông, ghen với cả một món đồ chơi vô tri vô thức , hắn đúng là điên mà.
Thế là hắn bắt Nguyên Niệm ngồi trước bàn làm việc của hắn để chơi....một mình . Khi có cậu ở gần thì hắn không thể nào tập trung được cứ nhìn thấy đôi vai nhỏ bé ấy hắn lại thêm yêu cậu.
Mùa đông vẫn còn chưa tới mà gió đầu mùa đã làm cho cánh cửa sổ bật tung ra, gió mạnh khiến cho con đồ chơi trong tay Nguyên Niệm rơi đi mất nên cậu vội quay người nhặt nó lại
Ngước mặt lên thì nhìn thấy gương mặt mỹ lệ của Khuyên Âu đang nhìn ra ngoài, tóc của hắn bay bay khiến cho khung cảnh giờ chỉ còn tiếng ào ào của lá cây va vào nhau . Tim cậu lỡ một nhịp
Không khí trở nên lạnh dần, những đám mây bắt đầu đổ hạt, những giọt mưa trong suốt như tâm hồn của Nguyên