Nguyên Niệm sau khi bị “hành” thì cảm thấy thắt lưng như muốn rã ra, mặc dù chỉ làm có một hiệp lại không ngờ sức của Khuyên Âu lại trâu chó như vậy \>:\(
Hại cậu đau muốn chết ! Khuyên Âu đỡ cậu đến chỗ ghế sofa, không lâu sau đó lại bị kêu đi “tiếp khách”. Hai mi mắt cậu nặng trĩu...sắp ngủ đến nơi rồi nhưng lại bị tiếng ồn ào từ một góc đánh thức
Cậu nhìn về hướng phát ra tiếng động, Nguyên Niệm nhìn thấy có một người đàn ông đang muốn đưa một cô gái trẻ đi, người con gái kia giống như đã bị chuốc thuốc nhưng vẫn còn có chút tỉnh táo phản kháng
“Ưm...tránh ra ! Buông ra mau !”
Người đàn ông dùng sức kéo cô đi trông như đang bắt cốc hay dụ dỗ nhưng cũng chẳng có ai đứng ra giúp đỡ hay can ngăn
Thực khách ở đây đều là loại người “thượng đội hạ đạp” thờ ơ thì không nói gì đi. Đến cả nhân viên cũng chẳng ai đến giúp đỡ
Nguyên Niệm cảm thấy bất bình. Cậu chăm chú nhìn cô gái, bỗng nhiên nhớ ra khi nãy có hai người đàn ông bàn chuyện bắt cốc một cô gái
Cậu mặc cho sự đau đớn ở eo, cố gắng đứng lên đi về phía cô gái bởi vì thứ máu anh hùng của cậu lại một lần nữa gầm ra lửa
Cậu gạt tay người đàn ông ra khỏi người cô gái, trừng mắt gằng trọng với tên kia cảnh cáo
“Làm gì vậy ?”
Người đàn ông không phòng bị cho hoàn cảnh này nên có chút bất ngờ, sau đó lấy lại bình tĩnh giọng nói khó nghe đẩy cậu
“Ranh con ! Mau cút đi, đừng có đi lo chuyện bao đồng”
Cô gái bị thuốc ngủ thấm vào người, dựa người vào lưng cậu dần dần nhắm mắt. Nguyên Niệm có chút ngượng, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cậu cùng một người không quen biết động chạm gần
“Tôi hỏi ông muốn làm gì ? Ông là gì của cô gái này ?”
Không hiểu vì sao, có thể là dòng máu anh hùng kia quá mạnh nên đã nhất thời khiến tiểu đông tây cậu thay đổi ngữ khí
Tên đàn ông mất kiên nhẫn, với tay kéo cô gái nhưng lại bị Nguyên Niệm giữ lại không cho chạm vào cô
Hai người giẳng co một hồi thì người đàn ông thuận tay với lấy chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn, đập vào đầu của Nguyên Niệm
Cậu