Thật ra, những gì mà Khan đã bàn bạc với Carter và Molly đều là những vấn đề mang tính quyết định cho tương lai của nhà Evangeline. Sau khi đã thấy hoàn cảnh nghèo nàn và tồi tàn ở khu mà Carter và Elijah ở, Khan biết bản thân phải thay đổi và khiến lãnh địa mình hưng thịnh từ trong ra ngoài. Ít nhất, cũng phải khiến Evangeline trở nên giàu có, thật sự giàu có, giàu có hơn của quốc khố Hoàng gia của Đế quốc. Đây coi như là quá trình thử thách bản thân hắn trong khi chờ An xuất hiện.
Trong kế hoạch, bước đầu của Khan vạch ra vẫn là kinh doanh để kiếm lời. Song, chỉ cần nên kinh doanh nhỏ là được. Còn bảng kế hoạch mối làm ăn lớn mà hắn đã bàn sơ lược với Carter hay Molly, và cả khuôn mặt kinh ngạc không thể tin được của họ nữa, cứ tạm thời gác lại sau và đợi cơ hội chín muồi.
"Bước đầu, tôi muốn kinh doanh áo giáp." Khan dứt lời liền lắc đầu, phủ nhận chính lời nói của mình. "Không, không hẳn là áo giáo. Ý của ta là bất kỳ trang phục nào cũng được, nhưng sẽ có tác dụng tương tự một chiếc áo giáp thực thụ của các Chiến sĩ hay Hiệp sĩ ấy."hiện.
Bước đầu của kế hoạch vẫn là kinh doanh, và mặt hàng kinh doanh lần này chỉ là bước đệm. Vốn dĩ, khi Khan quyết định sử dụng mặt hàng này vào bản đồ kế hoạch của mình hắn đã rất thắc mắc tại sao không ai nghĩ ra hướng kinh doanh này nhỉ?
"Chúng ta sẽ bán áo giáp."
Khan ngồi ngay ngắn trên ghế trước chiếc bàn dài đặt bừa bộn giấy và sách, hắn nhìn Carter đang đứng chỉnh tề trong phong thái của một quản gia và Molly thì chống tay một bên hông, đường cong lồ lộ qua bộ y phục bó sát khiến cô càng thêm quyến rũ. Khi nghe hắn tuyên bố, Carter đã hơi nhíu mày một chút, nhưng khuôn mặt yêu kiều của Molly thì nhăn lại như khỉ ăn ớt.
"Hả?" Molly ré lên. "Áo giáp?"
Khan ừ một tiếng, rồi nói thêm. "Chính xác là trang phục có chức năng giống áo giáp, kiểu loại trang phục thì đa dạng có thể phục vụ cho mục đích thời trang của bất kỳ ai yêu thích cái đẹp."
"Khoan đã, bằng cách nào chứ?" Molly cao giọng hỏi, và ngay lập tức nụ cười khẩy thế chỗ vào vẻ kinh ngạc trên gương mặt. "Bá tước à, nếu ngài mới nhận tước vị nên có chút choáng váng đầu óc thì để tôi thức tỉnh ngài một chút. Ý của ngài là không phải dạng áo giáp bình thường làm từ kim loại đâu, phải không?"
Nhận được cái gật đầu của Khan, cô nàng Molly càng ngoác rộng nụ cười khinh thường, như thể kéo toạc ra hai bên tai. Hai tay Molly vung lên, cô bảo không thể nào.
"Nếu ngài Bá tước đây muốn sáng chế ra các loại áo giáp từ đá ma thuật, hay được gắn các viên đá có tác dụng bảo hộ thì Molly đây còn hiểu được. Nhưng ngài bảo là muốn một loại trang phục có chức năng tương tự áo giáp ư? Thế thì có lạ gì đâu? Ý tôi là... ngài bảo đây là kế hoạch để làm giàu thì tôi xin kiếu. Chẳng khác gì trò trẻ con học đòi."
Molly nhún vai, cô ta chẳng nể cả Khan bây giờ là ông chủ của mình mà sử dụng ngôn từ hoàn toàn vượt khuôn phép của kẻ trên người dưới.
"Các loại đá có tác dụng phòng ngự và chức năng tự động phản công khi nhận phải tấn công tuy không nhiều lắm trên thị trường, nhưng chắc chắn không thuộc dạng hiếm. Có cung thì có cầu, chỉ cần có đủ tài nguyên và nguyên liệu thì các thợ thủ công ma thuật cao cấp chế ra mấy viên cũng có gì khó đâu? Cũng như các loại trang phục thường ngày cũng có thể đính đá quý lên vậy, nó thậm chí còn chẳng làm khó được một thợ may bình thường. Các tiểu thư và công tử quý tộc chắc chắn phải có một hai bộ đồ đắt đỏ ấy trong tủ quần áo của mình thôi."
Tóm gọn lại ý của Molly là... Khan nên dẹp suy nghĩ đó đi.
Khan hoàn toàn hiểu lời của Molly. Nếu hắn thật sự kinh doanh mặt hàng áo giáp như những gì cô vừa nói, hắn chắc chắn sẽ gặp tình trạng thua lỗ. Nếu bảo là lý do bởi vì bản thân hắn là kẻ vô năng không thể cảm nhận được ma thuật thì cũng không hẳn. Chủ yếu là địa điểm kinh doanh không lý tưởng, tài nguyên không đủ, có giàu như hắn ở hiện tại cũng không đủ. Đá ma thuật, nhất là loại đã qua gia công mà có khả năng phòng ngự cao hay tính phản công cực kỳ ấn tượng càng là vật quý hiếm. Molly bảo không hiếm hoi gì thì đúng là có hơi phóng đại quá mức.
"Ta đâu có bảo làm áo giáp bằng đá ma thuật đâu?" Khan nói giọng mặc nhiên, khiến Molly ngớ người ra một chút.
"Ngài không dùng tới đá ma thuật thì làm áo giáp kiểu gì?" Molly hỏi ngược lại.
"Bằng ma pháp trận thì sao?" Khan cong môi bảo. "Thêu một ma pháp trận lên vải vóc trang phục, ma pháp trận phòng ngự mà mạnh thì một chiếc quần áo bình thường cũng có thể trở thành áo giáp mà?"
Molly ngẩn người, những gì Khan vừa nói nghe rất đơn giản, rất hợp lý,... Trong nhất thời, Molly không biết phản bác thế nào được.
"Theo ta được biết, áo giáp ban đầu vốn dĩ được gia công dựa vào tay các thợ rèn, sau đó nhân loại chúng ta vì muốn gia cố thêm tính phòng ngự chắc chắn của áo giáp, các thợ công ma thuật mới nảy ra sáng kiến dùng đá ma thuật đã được gia công tính phòng ngự làm đá khảm áo giáp." Nhận được cái gật đầu đồng ý của Molly, Khan mỉm cười nói tiếp. "Nhưng, nó chỉ có tác dụng với những binh lính có thể sử dụng ma thuật, phải không? Hiển nhiên có cả loại mà chủ nhân nó không cần dùng đến ma thuật để khởi động tác dụng của đá khảm ma thuật, nhưng nó cũng chỉ là loại đá có tác dụng phòng ngự giới hạn số lần thôi. Dùng xong thì bỏ, rất lãng phí đá ma thuật. Cho nên, số lượng áo giáp khảm đá ma thuật vô tình giới hạn cho phạm vi cho những ai có thể sử dụng được ma thuật."
Hiển nhiên, có thể lược bỏ các mối kinh doanh của con ông cháu cha có thẩm quyền mà không có khả năng sử dụng ma thuật, lại vì an nguy của bản thân nên không thể không sử dụng đá khả ma thuật phòng ngự hoặc công kích trên trang phục bình thường. Với nguồn thu từ đám cao tầng kiểu đó thì chắc chắn lợi nhuận sẽ mang tính khổng lồ.
"Ý ngài Bá tước đây muốn bỏ đi giới hạn số lần trên đá khảm ma thuật à? Không, vừa nãy ngài nói sẽ dùng ma pháp trận..." Molly nhăn mặt, giọng cô có chút gay gắt nói. "Ngài có hiểu ma pháp trận là gì không thế?"
"Chắc là hiểu." Khan trả lời nước đôi.
Molly há hốc mồm, cô rất muốn chửi thề!
"Cậu chủ có sáng kiến nào vậy ạ?" Carter cẩn thận đặt nghi vấn.
Khan cười vừa lòng với thái độ dù không tin nhưng cuối cùng vẫn muốn tin của Carter đối với hắn. Mắt chớp hai cái, Khan nói. "Ta nghĩ đến phương án sử dụng ma pháp trận để thay thế cho đá khảm ma thuật với các loại phòng ngự tầm trung. Nhưng mà, với các loại ma thuật phòng ngự cấp cao thì vẫn có thể dùng đá ma thuật phụ trợ. Chỉ là ta không có ý định đính nguyên cục đá to bằng nắm tay lên quần áo đâu nhé, thế thì nhìn thô tục lắm."
"Không thể được đâu." Molly phản đối ngay tức khắc, tay cô kích động vung lên và nói một cách quyết liệt. "Làm thế quái nào ma pháp trận có thể thay thế được đá ma thuật hử? Ngài tính "thêu"ma pháp trận lên trang phục hay gì? Ngài Bá tước thân mến của tôi ơi, để tôi nói cho ngài hay nếu như đầu óc của ngài quá ngu ngốc để biết thì không một ma pháp trận nào có thể thêu được cả. Hay ngài tính dùng mực nhuộm để vẽ? Thế quái nào ngài mặc "bộ giáp thêu ma pháp trận" kinh khủng đó ra ngoài và không cần mở mồm cũng đang tung hô với thế giới rằng đây, trên người tôi có ma pháp trận phòng ngự đây! Hãy tấn công tôi đi, hay là đừng có dại mà tấn công tôi? Có khác gì tên hề diễn xiếc không chứ? Chưa kể, có vẽ hay là thêu ma pháp trận lên trang phục cũng chẳng có tính thời trang nào đâu, thưa ngài Bá tước thông minh tuyệt vời của tôi ạ!"
Khan nhướng mày trước bộ dạng kích động của Molly, hắn ồ lên một tiếng và nói. "Cô chửi hay thật đấy, Molly."
Nghe được khen mà lòng Molly không có chút vui vẻ nào, cô chỉ khẳng định được rằng tên Bá tước này thật sự bị điên, bệnh đầu óc nặng rồi, cần chữa trị ngay kẻo muộn!
"Tôi có nên cúi đầu cảm ơn lời khen ngợi chân thành này của ngài hay không?" Quai hàm Molly cứng ngắc.
"Không cần khách sáo đâu." Khan khách khí xua tay.
Molly trầm mặc, cô lại muốn chửi thề!
"Tôi cũng nghĩ không ổn đâu thưa cậu chủ..." Carter lắc đầu, hắn thận trọng lên tiếng. "Tuy tôi cũng chỉ là một kẻ vô năng không thể sử dụng ma thuật, nhưng nhờ vào sự chăm chỉ tìm tòi kiến thức của Elijah mà tôi cũng biết một chút về phương diện này. Thường thì các ma pháp trận mạnh mẽ, trận vẽ của nó càng lớn thì càng tiêu tốn nhiều năng lượng. Chưa kể các ma pháp trận lớn rất khó mà thực hành trên một loại vải nào để may trang phục mà không bị cắt xén, có thể cậu chủ không biết nhưng nếu trận vẽ ma thuật mà thiếu đi một vết mực thôi cũng thành công dã tràng. Mà để làm các ma pháp trận nhỏ thì nó... khá là vô bổ." Carter cẩn thận nhìn vẻ mặt của Khan, thấy hắn không biểu lộ gì mới dám nói tiếp. "Liên quan đến khía cạnh bảo toàn tính mạng bản thân, khách hàng sẽ có nhu cầu cao hơn thưa cậu chủ. Carter rất muốn ủng hộ cậu chủ nhưng vì an nguy của cơ nghiệp nhà Evangeline, Carter mong rằng cậu sẽ suy xét lại cẩn thận."
Molly vỗ vai Carter, giọng đầy thấu cảm. "Cậu cực khổ nhiều rồi."
Carter chỉ biết cười gượng.
"Thế đấy..." Molly quay sang nói với Khan. "Ngài đã hiểu bước đi này của mình là sai lầm như thế nào chưa?"
Khan bình tĩnh lắc đầu, nói:
"Chưa."
Cả gian thư viện