Sự tồn tại của Thần Ngữ là minh chứng cho sự tồn tại của thần linh. Những con chiên bên dưới cõi trần thịt này nắm giữ được Thần Ngữ sẽ được xem là đứa con mà thần linh đã lựa chọn.
Khan không phải là đứa con nào của thần linh, thậm chí ở kiếp trước hắn còn chẳng có tín ngưỡng, thì nói chi đến kiếp này hắn sẽ chịu mệnh phụng sự thần thánh? Cho dù hắn biết thừa, thần này thần nọ ở thế giới này là có thật.
Thần linh là một sự tồn tại tạo ra cảm giác thiêng liêng, không chỉ con người mà bất kì sinh linh nào cũng đem lòng kính sợ và khao khát đến những vị thần. Kính sợ vì quyền năng thánh thiêng của họ, khao khát vì những gì mà thần linh có thể ban tặng cho các con chiên trung thành của mình. Trong mắt sinh linh sinh ra bên dưới cõi phàm này, thần linh là không gì có thể làm được.
Nhưng trong mắt Khan, thần linh chỉ là những nhân vật do em gái hắn tạo ra. Hắn biết nếu cứ giữ suy nghĩ thế giới này là tiểu thuyết thì cũng có ngày chính nó sẽ hại ngược lại mình, nhưng sự thật là hắn chẳng thể tự tạo cho bản thân một chút cảm giác kính sợ nào với thần linh cả.
Huống chi, thần linh vốn dĩ không hoàn mỹ.
Và thần linh cũng có thể chết.
Hiển nhiên, cách thức để giết một vị thần không hề đơn giản.
Quay lại vấn đề, tại sao Eugenia biết hắn là “đứa con của thần linh” trong khi cả hai mới gặp nhau lần đầu? Khan trầm ngâm suy nghĩ khi đứng trước cửa phòng của Saul. Hắn không hề gõ cửa, mà cứ đứng thinh một chỗ như thế, mắt nhìn chằm chằm vào ván cửa gỗ nâu sẫm.
Khan không hề nhận ra mình đã đứng đó nhìn lâu đến mức cánh cửa cũng ngại ngùng mà muốn nở hoa cho đến khi người ở bên trong bất ngờ mở cửa. Tiếng động kẽo kẹt không nhỏ, kéo Khan trở về thực tại trong thoáng chốc.
“Ồ, cậu định sẽ đi đâu à?” Khan không hề cảm giác chột dạ nào khi đóng đinh một chỗ trước cửa phòng người khác như thế. Đối diện với vẻ mặt hằm hè lạnh tanh của em trai, hắn vẫn bình thản hỏi thăm. “Có cần người hộ tống không?”
“Anh đứng im trước cửa phòng tôi từ nãy đến giờ chỉ để hỏi như thế sao?” Saul cục cằn hỏi ngược lại.
“Mời anh vào phòng trước đã.” Khan mặt dày nói. “Cũng đâu thể bàn chuyện ở giữa hành lang như thế này được.”
Dường như Saul vẫn còn đang bực, rõ ràng là cậu ta đã nhăn mày cau có khi nghe hắn yêu cầu. Song, có vẻ cậu ta cũng tò mò hắn đang muốn bàn chuyện gì nên không từ chối thẳng. Saul nghiêng người, cửa mở rộng chừa lối cho Khan. Hắn thong thả bước vào trong như thể mình là khách quý được Saul mời tới, Khan tự nhiên ngồi xuống ghế, chân vắt chéo một cách trang nhã và hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Có thể Khan không có mã ngoài sánh bằng Saul, nhưng cuộc sống quý tộc mài giũa hắn kể từ khi sinh ra cho đến hiện tại đã giúp Khan dùng khí chất lấn át vẻ bề ngoài bình thường của mình.
“Có chuyện gì?” Saul dời tầm mắt đi, cậu đi đến chiếc giường đã được gấp gọn của mình mà ngồi xuống. Cầm lấy thanh kiếm đã rút khỏi bao ra, sau đó ngồi tỉ mỉ lau chùi.
“Cậu có thể dùng ma thuật tấn công được không?”
“Một chút.” Tay lau kiếm hơi khựng lại, Saul liếc Khan một cái rồi tiếp tục công đoạn lau chùi của mình. “Anh hỏi thế để làm gì?”
“Anh muốn cậu hãy thử tấn công anh một chút.” Khan vươn tay vân vê cằm, mặt mày ra vẻ đăm chiêu. “Dùng loại ma thuật nào đó nhẹ nhàng thôi.”
“Tuy bây giờ là không, nhưng mà tôi đã từng muốn giết anh.” Saul nhìn thấy ánh mắt mình qua lưỡi kiếm. Âm u và lạnh lẽo, trưởng thành hơn so với số tuổi của hiện tại. Thật khó để đọc vị được cậu nếu chỉ nhìn qua ánh mắt. “Vì cái gì mà anh đảm bảo hiện tại tôi sẽ không đổi ý? Không có tên quản gia kỳ quặc kia ở đây, tôi giết chết anh rất dễ dàng.”
Saul xem Ibrahim là kẻ kỳ quặc à? Nếu ông ta biết được thì sẽ thế nào nhỉ? Về cơ bản, Khan còn chẳng để tâm đến lời dọa dẫm của Saul.
“Cậu có giết khuất anh ở lãnh thổ của Thú nhân đi nữa thì đó chẳng phải là một ý kiến hay ho. À đúng rồi, tại sao cậu lại ở đây vậy?” Khan sực nhớ vấn đề mấu chốt đáng lẽ ra hắn nên thắc mắc từ trước mới phải.
Tại sao nhân vật chính lại xuất hiện ở lãnh thổ của Thú nhân trong khoảng thời gian này? Vốn dĩ đây là mốc thời gian của Ác ma kia xuất hiện và tích trữ sức mạnh để lật kèo. Không thể nào có sự xuất hiện của nhân vật chính trong mốc thời gian này được. Cứ xem là những hiệu ứng cánh bướm do hắn tạo ra cuối cùng đã dẫn đến bước ngoặt bất ngờ thì nguyên nhân gì đã đưa nhân vật chính đến đây?
Và cả Kelcey, sự xuất hiện của nhân vật này là vô tình sao? Khan lại nhớ đến “An”. Nếu đây là một cuộc gặp gỡ đã được sắp đặt từ trước thì sao nhỉ?
“Vì chuyện riêng.” Saul lời ít ý nhiều. Cậu liếc mắt nhìn Khan, nửa đùa nửa thật hỏi. “Sao anh lại nhờ tôi tấn công bằng ma thuật? Tôi dùng kiếm sẽ thuận tay hơn đấy.”
Kinh dị đấy, Saul chó điên biết nói đùa rồi à? Nhưng nghĩ đến gì đó, Khan nhíu mày lại hỏi thẳng. “Cậu quyết định đi theo trường phái kiếm thuật làm đường chính?”
“Quá trễ để tôi học tập ma thuật.”
“Cậu có thiên phú mà, Saul? Các nguyên tố rất ưa thích cậu, nếu cậu trở thành một pháp sư đa nguyên tố thì nó sẽ giúp ích cậu rất nhiều.” Khan không nhịn được mà thuyết phục Saul suy nghĩ lại.
Thật đáng tiếc khi Saul từ bỏ tuyến đường phát triển ma thuật của mình. Quan trọng nhất là điều mà hắn không mong muốn nhất sắp sửa xảy ra. Nhân vật chính dường như chỉ muốn đi theo đường nhánh kiếm sư, không đúng với tuyến cốt truyện mà hắn biết.
“Làm sao anh biết được tôi có thiên phú về ma thuật?” Saul hỏi ngược lại, vẻ như thách thức hắn.
Tại mày là nhân vật chính. Khan rất muốn dõng dạc cho cậu ta biết câu trả lời chân chính, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hô to trong lòng mình thôi.
“Vậy tại sao cậu không tự hỏi tại sao mẹ cậu phải dùng ma trận áp chế sức mạnh của cậu đi?”
“Tại sao anh biết nhánh ma thuật của tôi là đa nguyên tố, hả Khan?” Saul nhẹ nhàng hỏi một câu, ánh mắt bất ngờ thay đổi ác liệt. “Tức là anh vốn dĩ đã biết đến phần di thư do mẹ tôi để lại, phải không?”
Khan ngẩn người trước mạch vấn đề thay đổi đột ngột. Di thư? Di thư nào? Vừa hoang mang tự hỏi, Khan cũng sực nhớ ra tráp di vật mà hắn đã giao lại cho nhân vật chính. Trong đó không phải là một viên đá giải trận thôi sao? Còn vấn đề hắn biết sức mạnh ma thuật của Saul là đa nguyên tố còn không phải do cậu ta là nhân vật chính à? Nhân vật chính được tác giả ưu ái thì sở hữu sức mạnh đa nguyên tố thôi đã là gì?
“Anh… thực sự không biết?” Saul quan sát Khan rất kĩ nên cậu nhanh chóng nhận ra sự hoang mang trong mắt hắn không phải đóng kịch. Cậu phức tạp nhìn Khan, rồi nói. “Sau khi viên đá hoàn thành sứ mệnh của mình, nó tan biến và để lại một bức thư. Dường như mẹ tôi đã biết trước cái chết của mình nên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Lý do bà phong bế ma lực của tôi… cũng bởi vì nó quá mạnh mẽ dễ gây sự chú ý. Bà sợ rằng nếu tôi trở nên nổi trội sẽ khiến kẻ thù phát hiện ra sự tồn tại của tôi.”
“Kẻ thù?” Khan bắt được vấn đề mấu chốt. Thông tin này thật sự mới mẻ với hắn.
Saul là nhân vật chính nên chắc chắn cậu ta có rất nhiều kẻ thù, song trùm cuối đứng sau màn thì chưa thật sự lộ diện trong cốt truyện dang dở mà An đã viết. Cho nên Khan thật sự không biết trùm cuối giật dây là kẻ nào và tròn méo ra sao.
“Tôi cũng không biết kẻ thù của bà là ai, nhưng chắc chắn có liên quan đến cái chết của bà.” Saul siết chặt nắm đấm trên tay. Tâm trạng của cậu có một thoáng bất ổn khi nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Song, cậu đã điều tiết tâm tình của mình rất nhanh. “Tôi muốn tìm cho ra danh tính của kẻ thù mà bà đã nhắc tới trong nỗi lo lắng khôn nguôi, vì cái gì mà bà phải bỏ trốn cực lực để rồi gánh lấy thảm kịch...”
“Vậy câu trả lời mà cậu tìm đang ở thành Jarrod? Cho nên cậu mới xuất hiện ở đây.” Khan cuối cùng cũng biết được đáp án. Nhưng hắn cũng không quên lên án Saul. “Chờ đã, cậu lại gài anh mình nữa rồi Saul. Rõ ràng bức di thư của mẹ cậu xuất hiện sau khi dùng xong đá phong ấn. Thế quái nào mà anh biết sự tồn tại của nó được chứ? Vậy mà khi nãy cậu hùng hồn hỏi cung hạch tội anh như đúng rồi nhỉ.”
“Tôi ngờ rằng bây giờ anh là nhà tiên tri.” Saul không giấu giếm suy đoán của mình.
Không ngờ cũng có một ngày tần sóng não của nhân vật chính và nhân vật phản diện cùng đi trên một đường thẳng.
Tương tự với phản ứng hắn dành cho Ibrahim, thờ ơ và không phủ nhận. Khan cũng làm thái độ tương tự như thế cho Saul thấy. Nhưng có vẻ cậu ta sáng suốt hơn Ibrahim, hoặc là cậu ta có nhiều dữ kiện của tương lai hơn dựa vào những gì đã trải qua ở kiếp trước. Saul vẫn không lập tức khẳng định suy đoán của mình, cậu bỏ lửng nó và quyết định quan sát thêm.
Bởi vì Saul đã biết đến sự tồn tại của một nhà tiên tri khác, hàng thật giá thật.
“Cần gặp ai ở đây à?” Khan chống cằm hỏi. Saul đã khơi dậy thành công trí tò mò của hắn về phe “kẻ thù” mà người mẹ quá cố của cậu đã nhắc đến trong di thư.
Saul chậm rãi đáp. “Thành chủ Jarrod. Vua của loài Sư Tử. Leonard Wiggert.”
“Thân phận cũng to đấy, có vẻ không dễ gì gặp được.”
“Một trong hai chị em nhện tằm Bạch Nguyệt có mối quan hệ không nhỏ với Thành chủ, tôi đang chờ cơ hội.”
Tuy rằng thắc mắc đã được giải đáp, song Khan