Trong khoảng thời gian Leonard và Ibrahim giao chiến, cả hai đã có một cuộc trò chuyện nhỏ. Chính xác hơn thì, chuyện nhỏ so với Ibrahim thôi. Với Leonard mà nói, hắn đang chịu phải áp lực ngàn cân từ phía ông ta.
Tuy là Reagan đã cảnh báo hắn rồi, nhưng sức mạnh khủng khiếp này là thế quái nào chứ?
Leonard càng tiến tới tấn công dồn dập, Ibrahim càng thong thả đối phó. Từng cú đỡ và cái gạt tay làm lệch hướng tấn công xảy ra vô cùng suôn sẻ và dễ dàng, hắn có cảm tưởng mình đang đấm vào bông gòn hay là không khí. Ông ta ở trước mặt hắn thôi mà, cớ sao lại mang cảm giác như không tồn tại? Cả luồng ma lực dao động xung quanh ông ta cũng quá mờ nhạt đến kỳ lạ.
“Ngươi cũng sắp đến giới hạn rồi.”
Leonard siết chặt nắm đấm.
Thần Ngữ… nhất định phải hoàn thành Thần Ngữ! Nếu không…
“Mèo con, ngươi tưởng rằng mình mạnh mẽ hơn cả thần thánh sao?” Ibrahim lên tiếng, ánh mắt của ông ta nhìn Leonard đầy cao ngạo và khinh thường.
Ánh mắt này khiến Leonard muốn phát điên. Chỉ là một lão già nhân loại mạnh hơn bình thường một chút thôi mà cả gan đối đãi với hắn bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con kiến sao?
“Rồi ta sẽ thành thần!”
Leonard gầm gừ nói ra tham vọng của mình. Hắn tung một cú đấm thẳng, lực xung kích lan mạnh khiến bụi cát mịt mù nổi lên xung quanh, đan vào màn sương đang ngày một dày thêm. Ibrahim không thể tránh đòn đó cho nên ông đưa chéo hai tay để đỡ, còn chẳng dùng đến ma thuật, ma lực dao động quanh ông ta như một tấm khiên đỡ phần nào của lực tấn công. Song, ông cũng bị đẩy lùi một chút.
Hắn sẽ mạnh hơn và mạnh hơn nữa. Không một ai có thể coi thường hắn. Không một ai có thể dùng ánh mắt miệt thị đó mà nhìn hắn. Thế giới này phải cúi xuống trước sự hiện diện của hắn. Leonard điên cuồng tấn công. Móng vuốt sấn tới hòng nắm đầu Ibrahim và gặt nó xuống, nhưng Ibrahim nghiêng người ra sau tránh đi, chân dưới thuận thế đá quét, Leonard nghiêng theo cú ngã mà lăn vòng ra sau.
Song lúc đó, Ibrahim tận dụng thời cơ mà nắm thế chủ động trận đấu. Ông ta tấn công từ phía trên với tốc độ chớp nhoáng mà Leonard suýt nữa là không bắt kịp, gót chân đá cao và đáp xuống vị trí vai trái của hắn như muốn làm phế đi một bên tay của Leonard. Hắn né kịp, nhưng cũng bị bị văng ra xa một đoạn bởi dư chấn của đòn tấn công.
Ngay tại vị trí hắn vừa đứng, một lỗ hổng lớn xuất hiện.
“Nực cười thật, kẻ như ngươi mà đòi thành thần sao?” Ibrahim nhếch môi cười nửa miệng. “Ngươi đang kể chuyện hài với ta sao?”
Leonard há mồm định phản bác lại, nhưng ông ta đã nhanh miệng hơn.
“Ta từng gặp những tên Thú nhân mạnh hơn ngươi rất nhiều, ngươi chỉ xứng làm tên tốt thí thôi. Vậy mà ngươi có vọng tưởng mạnh hơn thần linh? Đúng là chuyện nực cười nhất ta từng nghe. Leonard, ngươi chỉ là một con mèo nhỏ bị hoang tưởng thôi.”
“Câm miệng!” Leonard hoàn toàn tức giận, hắn bất chấp sức mạnh không thể lường được của Ibrahim mà điên cuồng xông đến.
“Leonard, ngươi nghĩ mình là ai chứ?” Ibrahim không tấn công Thành chủ nữa, ngược lại ông chỉ phòng thủ và né tránh.
“A a a a!!!” Leonard gào lên, hắn tấn công không ngừng.
Ibrahim vừa tránh vuốt dữ của hắn, vừa khiêu khích.
“Leonard đáng thương, ngươi nghĩ mình tiến cấp Thú Vương thì ngươi sẽ trở thành Vua sao? Ngươi có bị ngu không?”
“Ta nói ngươi câm miệng!!!” Leonard gầm một tiếng lớn, dấu ấn Thú Vương trên bắp tay hơi sáng lên. Sau đó hắn nhảy vòng một cái biến thành một con sư tử to lớn, to gấp ba con sư tử bình thường.
“Nếu chúng ta xui rủi đối mặt với Leonard thật thì hãy khiêu khích thế nào mà cho hắn mất kiểm soát mà biến về hình dạng thú luôn ấy, sau đó ông hãy cố gắng thâm nhập vào trí óc của hắn ta.”
Hai mắt Ibrahim sáng lên khi nhìn con sư tử hoàn toàn mất tỉnh táo trước mặt mình, chỉ còn lại sự giận dữ chiếm đoạt tâm trí của nó. Chính là lúc này! Ibrahim lầm rầm thật nhanh câu thần thú, ma lực mờ nhạt xung quanh lập tức đậm hơn, và một luồng khói đen từ tay Ibrahim bay ra, lao thẳng vào con sư tử.
Đây cũng là lúc, làn sương từ những quả bom ma thuật của Molly đã bao trùm không gian, trở thành tấm màn kín kẽ cản trở tầm nhìn.
Ibrahim không hay biết Eugenia đã có sự biến đổi hay là Eulalia chứng kiến được cảnh tượng đó và hét ầm lên:
“Genia, không!!!”
Bầu trời bây giờ kéo mây đen âm u, sấm nổ ầm ì. Làn sương dần tan đi bởi sự biến đổi xung quanh Eugenia. Lấy Eugenia làm trung tâm, hào quang màu tím lan rộng khiến ai nấy chói mắt và cảm nhận được sức ép kinh khủng của nó. Cứ tưởng chỉ có mỗi Eugenia là có sự biến đổi kỳ lạ đó, song khi tiếng hét thất thanh của Eulalia vang lên, cô ta cũng lập tức có những dấu hiệu biến đổi giống như cô em song sinh của mình.
Phần thân nhện bên dưới teo tóp dần, cẳng chân nhện mỏng nhánh bắt đầu quắp vào phần bụng. Hai chị em song sinh oằn mình gào thét đau đớn khi phần thân nhện đang nhỏ dần lại bỗng dưng tách ra làm hai, sau đó từng thớ thịt đen đúa bện lại thành đôi chân người với phần da màu đen nhánh như than lan tới tận phần rốn. Lớp áo váy dài rủ xuống, che đi những điểm nhạy cảm nhưng vẫn không làm khung cảnh nóng bỏng của họ có dấu hiệu giảm bớt chút nào.
May thay, chẳng ai để ý đến tình trạng thiếu vải của hai chị em song sinh trong hình dạng con người quá đỗi gần gũi với nhân loại. Đến cả Saul lén nhìn phản ứng của Khan cũng không phát hiện ra được gì, nếu là Khan mà cậu từng biết trong trí nhớ thì có lẽ bây giờ hắn ta đã háo hức với hai con mắt sáng bừng chỉ muốn nhìn cho bằng được mỹ cảnh này. Còn bây giờ, Khan chỉ bình thản đối diện như thể hai chị em song sinh xinh đẹp đó là đàn ông chứ chẳng phải phụ nữ nữa.
“Anh… không thấy họ đẹp sao?” Saul không nhịn được tò mò mà mở miệng hỏi Khan.
Chính bản thân cậu cũng nhận dạo gần đây mình có phần nhiệt tình quá mức với Khan. Nhưng mà, Khan đã thay đổi đến nhường này chỉ khiến lòng hiếu kỳ của cậu thêm sục sôi. Cậu muốn xem xem bản tính cũ và sự thay đổi hiện tại của Khan khi đặt lên bàn cân thì sức nặng sẽ nghiêng về bên nào nhiều hơn.
Khan thở dài một tiếng đầy bất lực, hắn lẩm bẩm lại là chuyện dở hơi này à… rồi tiếp đó là cái lắc đầu chán nản của Khan. Đoạn hắn nghiêng mặt sang nói với cậu bằng giọng điệu nghiêm túc nhất trần đời và ánh mắt cũng trầm tĩnh như mặt hồ không gợn chút sóng.
“Nói thật nhé, trông cậu đẹp hơn.”
“...”
Lai hừ một tiếng, lớn giọng phản đối, “Cậu chủ đẹp hơn ạ!”
Guendolen cũng hùa theo Lai, “D-dạ, cậu chủ đẹp nhất!”
Molly không ở gần họ vậy mà cũng thính tai la làng nhập cuộc, “Khỉ gió, phải là tôi đẹp nhất chứ, bóng hồng duy nhất trong cái nhóm toàn đực rựa thế này này!!”
“...Mấy người có biết mình đang ở trong tình hình gì không vậy?” Kelcey không tài nào hiểu nổi cái đội hình bát nháo này của bọn họ.
Nhờ có Kelcey mà bọn họ cũng thức tỉnh, lúc này không phải là lúc đùa chơi. Sự chú mục lại di dời về phía chị em song sinh, cả hai đã biến đổi thành công. Thoát khỏi xác nhện mà thăng cấp lên hình thái mới, Khan không rõ họ có đang tiến cấp Thú Vương hay gì đó giống như Leonard không, nhưng xem ra là không phải.
“Đứa con của Thần linh, chính là ta.”
Eugenia thả tay ra khỏi mặt, buông thõng xuống. Cả người cô ta chao đảo nghiêng ngả như người say. Móng tay chợt mọc dài ra, thanh mảnh với phần đầu nhọn hoắc sắc bén. Giọng điệu lầm bầm lặp lại không ngừng như đọc thần chú, rồi cô ta ngẩng phắt đầu lên, răng nanh lộ ra trên miệng chẳng khác gì ma cà rồng, những hình xăm xuất hiện trên da thịt trở nên sống động hơn, phản quang màu tím ma mị.
Rồi, Eugenia lao mình phóng vụt tới chỗ… Eulalia.
“Là ta là ta là ta là ta! Chính là ta!!!”
Eulalia với sự biến đổi không khác gì em gái, cô ta nhanh chóng đỡ đòn tấn công của Eugenia.
“Genia! Em mau bình tĩnh lại!!” Eulalia hốt hoảng kêu lên.
Nhưng mà Eugenia lúc này chẳng để lời của chị mình vào tai, cô em liên tục tấn công chị mình, mặt mày hung tợn đến mức như thể cô em thật sự muốn giết chết Eulalia. Tình hình thay đổi đột ngột khiến ai nấy đần mặt ra, có vẻ họ không ngờ hai chị em song sinh lại quay ra đánh giết nhau. Cứ xem thái độ thù hằn của Eugenia và cách tấn công tàn nhẫn của cô ta là có thể thấy, cô ta hận chị mình đến mức độ nào.
“Chuyện quái gì vậy…” Molly khó hiểu lên tiếng.
“Anh biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?” Kelcey lại gần hỏi, một câu hỏi không chứa cảm xúc cộc cằn hay châm biếm nào.
“Có lẽ vậy.” Khan xoa cằm trả lời. “Eulalia từng nói với tôi, Eugenia từng là Đứa con của Thần linh. Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô ta không thể là Đứa con của Thần linh được nữa, hơn nữa còn trở thành một con ngốc.”
“Xem thái độ của Eugenia thì… Eulalia chắc chắn là nguyên nhân rồi nhỉ?” Molly nghiêng đầu nói ra suy đoán của mình.
Khan gật đầu. “Ừ, là nguyên nhân chính đấy. Nhưng vì lý do gì mà Đứa con của Thần linh bị tước mất thân phận như thế?”
Vì cái gì mà Eugenia thành ra như bây giờ? Tại sao cô ta luôn tự nhận mình là Đứa con của Thần linh trong khi chính cô ta là Đứa con của Thần linh? Cho dù đó chỉ là “đã từng” đi chăng nữa, nhưng cũng không thể nào chối bỏ thân phận thiêng liêng cô ta sở hữu trước kia.
“Hoặc là…”