Khan phiên bản nhỏ lại gần bốn đứa trẻ quý tộc đó.
Tụi nó nghe rõ mồn một Khan vừa mắng đứa con hoang đó là đồ vô dụng nên mặt mày tụi nó tươi tắn, vui vẻ hẳn lên.
"Phải ha, thằng con hoang đó vô dụng thật đó! Cho nên tụi tao mới giúp mày dạy...!Á á á á!!!"
Đứa trẻ quý tộc tóc vàng đen hí hửng nói huyên thuyên thì bất ngờ bị đạp một phát vào bụng, nó gập người lại, miệng hộc ra một hơi đau đớn cùng nước bọt.
Ba đứa còn lại đang đua nhau cười hả hê cũng đơ người, vẻ mặt chuyển sang biểu cảm kinh hãi nhìn Khan.
Khan nhìn thằng nhóc tóc vàng bằng đôi mắt sâu không thấy được chút tình cảm nào, một đứa trẻ như nó không có tâm lý mạnh mẽ với cái nhìn chòng chọc rợn người đó.
Nó co rúm lại, định quay người bỏ chạy thì Khan đã nhanh tay hơn túm lấy đầu nó, kéo giật lên khiến nó phải kề sát mặt mình.
"Họ của nó là Evangeline.
Trong gia phả Evangeline có tên của nó, cho dù nó là một thằng con hoang đi nữa.
Thằng ngu, mày nghĩ mình đang đụng vào ai hả?" Khan đạp mạnh lên bàn tay của thằng tóc vàng khiến nó hét ré lên, nước mắt nước mũi của nó chảy ra thòng lòng, nó đang cầu xin Khan tha thứ.
Nhưng Khan lờ đi, tiếp tục nói dưới ánh mắt sợ hãi của đám còn lại.
"Chỉ có người nhà Evangeline mới đủ tư cách dạy dỗ nó, mày hiểu không?"
"H-hiểu...!Tao hiểu rồi!!! Thả, thả tay tao ra đi mà!!!"
Khan nhấc chân lên như ý nó muốn, thằng nhóc tóc vàng rụt tay lại, rồi khóc ré lên khi thấy mu bàn tay ửng đỏ trầy trụa của mình.
Còn mấy đứa kia, tụi nó đứng khép nép sát vào nhau run rẩy và chỉ chực muốn bỏ chạy, nhưng tụi nó quá sợ hãi, quá run nên chân chẳng còn hơi sức mà nghe theo tiếng gọi lý trí thôi thúc.
"Khan...!Tụi tao...!xin lỗi mà..."
"Kh-khan...!Mày đừng, đừng giận..."
Khan lắc đầu.
"Tao không giận.
Tại sao tao phải giận vì một lũ ngu?" Khan đưa tay xoa chiếc cằm nhỏ của mình, giọng nghe có vẻ nghiền ngẫm.
"Chỉ là tao đang suy nghĩ nên thưa lại với cha như thế nào để ông ta không cảm thấy bị xúc phạm thôi.
Chắc cha mẹ tụi mày không cho tụi mày biết ngài Bá tước Evangeline khi nổi đóa lên có thể khiến cả nhà tụi bây biến mất khỏi lãnh địa này nhỉ?"
"Đừng...!đừng mà!!!"
"Đừng méc ngài Bá tước!!!"
"Tha, tha cho tụi tao đi mà!!!"
Khan lạnh nhạt nhìn tụi nó, khuôn mặt không cảm xúc chẳng có vẻ gì là thương xót.
"Hửm, để xem nào..."
Theo dõi theo diễn biến của khung cảnh này, Saul cũng dần nhớ ra phần phủ bụi trong ký ức mình, vì thời thơ ấu của cậu luôn là những điều tồi tệ mà cậu chỉ muốn quên đi, nên Saul không nhớ gì nhiều về tuổi thơ của mình.
Ngoài những ánh mặt khinh miệt, những thái độ thô lỗ, cách đối xử quá đỗi tàn nhẫn.
Giờ thì cậu dần nhớ ra rồi.
Hồi còn nhỏ, đám trẻ cùng lứa ai cũng e sợ Khan.
Không chỉ vì thân phận của Khan là con trai trưởng của ngài Bá tước Evangeline, mà còn bởi vì chính con người Khan đã là một nỗi ám ảnh chẳng khác gì câu chuyện kinh dị dọa con nít.
"Hay là tụi bây thử so tài một trận cho tao xem? Chẳng phải bữa trước tụi bây khoe khoang rằng mới được cha mẹ cho học kiếm thuật à.
Bây giờ thử thể hiện bản lĩnh của mình ra xem nào.
Đứa nào thắng thì tao sẽ bỏ qua cho đứa đó."
"Nhưng...!nhưng ở đây không có kiếm..."
"Thế hả? Tiếc nhỉ...!Tao cũng không rảnh rỗi đợi tụi bây về lấy kiếm rồi quay lại đâu."
Tụi nó hoang mang nhìn nhau, đứa nào đứa này đã tái mét mặt mày, mồ hôi vã ra như tắm.
Trong ánh mắt rơm rớm nước mắt của tụi nó là sự phân vân, lưỡng lự không biết phải làm thế nào.
"Không...!không được...!Cha mẹ tao...!Sẽ giết tao mất...!A a a a!!!"
Thằng nhóc tóc vàng hoảng loạn lẩm nhẩm trong miệng, rồi nó như sực tỉnh, cơ thể nhỏ bé lảo đảo đứng dậy rồi nó xông tới chỗ ba đứa kia vung nắm đấm.
Có kẻ tiên phong sẽ tiếp gan cho kẻ sau học tập.
Đứa thứ hai, rồi đứa thứ ba lập tức phản ứng, đánh trả lại, rồi đến đứa thứ tư cũng nhập cuộc trong sợ hãi.
Bốn đứa nó lao vào quần ẩu một cách bừa bộn, chẳng hề mang chút phong thái quý tộc nào như ban đầu nữa.
Khan chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không hả hê hay đắc ý.
Cuối cùng thì Saul cũng có động tác sau một lúc đứng im quan sát, cậu lướt qua chính mình ở quá khứ để đi đến trước mặt Khan phiên bản nhỏ.
Cậu cúi đầu nhìn, rồi đưa tay lên chạm vào mắt Khan nhỏ.
Như cậu nghĩ, tay cậu luồn xuyên qua Khan, không chạm tới được.
Cậu muốn che ánh mắt rỗng tuếch của Khan lại.
Khan từng là một cơn ác mộng.
Cơn ác mộng ngày ngày trưởng thành, nhưng không còn đáng sợ như thời gian đầu.
Tựa thanh gươm theo thời gian không ai chăm sóc, lau chùi và mài bén nên cứ thế gỉ sét, trở nên cũ kỹ, thành mớ sắt vụn bị ném vào khu phế thải.
Tuy rằng Saul luôn tự tin mình biết rõ con người của Khan là như thế nào.
Nhưng thực chất, cậu không thể hiểu nổi Khan, dù là trước kia hay bây giờ.
Sau này, Khan trở thành kẻ ăn chơi trác táng, phá gia chi tử, lười biếng và vô hại.
Không còn ai nhớ đến dáng vẻ của này của hắn ta khi xưa.
Nhìn vào đôi mắt vô hồn của Khan, người ta cũng nghĩ là do rượu chè đã tàn phá hắn thành ra như thế.
Đến khi bốn đứa kia quần nhau cũng có một đứa chiến thắng, là một đứa tóc nâu.
Khan mới chán chường bảo bọn chúng cút đi.
Sau cùng, chỉ còn lại Khan và Saul phiên bản nhỏ.
Lúc này nhóc Saul đã đứng dậy, tuy bộ dạng trông chật vật nhưng lưng nó vẫn thẳng, ánh mắt vẫn sắc bén có thần khiến người ta nghĩ mình đang nhìn vào mắt của chiến binh.
Saul đang đứng bên ngoài ánh sáng đổ tràn, còn Khan thì đứng ở bên trong bóng râm u, cả hai đều là hai thái cực khác biệt.
"Đừng có sỉ nhục thanh danh của gia tộc." Khan lạnh lùng buông một câu rồi quay người bỏ đi.
Saul phiên bản nhỏ vẫn đứng đó, hai mắt màu trời lấp lánh như có sao dán chặt lên bóng lưng của Khan không rời.
"Em...! em biết rồi ạ!" Nhóc Saul cười ngượng ngùng, dù rằng Khan không hề thấy.
Nó mở miệng nói thật to.
"Em sẽ cố gắng, cảm ơn anh!!!"
Saul không có ý định tiếp tục đứng lại cùng với chính mình, vừa dợm bước theo bóng lưng lạnh lùng của Khan thì khung cảnh bất ngờ thay đổi.
Ánh sáng chói mắt khiến khung cảnh nhòa đi, Saul cũng phải nhắm mắt lại bản năng.
Cho đến khi cảm thấy mật độ ánh sáng quay về trạng thái bình thường, cậu mới hé mi.
Lúc này, cậu đang đứng ở một căn phòng.
Chủ đạo căn phòng có màu kem, bày biện trang trí đắt tiện, tường treo tranh và đặt nhiều kệ đựng sách lẫn trưng bày đĩa và nến.
Giữa phòng là chiếc ghế bành đặt đối diện lò sưởi, trên ghế bành có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, dưới chân bàn là một đứa bé đang nằm dài ra cùng với bút chì màu rải xung quanh.
Đứa bé đó đang cầm cây bút màu trắng hí hoáy gì đó.
Saul sững người, mở to mắt nhìn người phụ nữ.
Tuy chỉ nhìn được góc nghiêng của khuôn mặt, nhưng cậu biết mình không thể nào nhìn nhầm được bà.
"Mẹ..." Saul lẩm bẩm, cậu vội vàng tiến lên, bước lại gần bà để nhìn rõ hơn.
Đúng là mẹ, vẫn xinh đẹp như những gì cậu còn nhớ và còn sống.
Bà có mái tóc màu xanh cô ban giống cậu, đôi mắt cũng màu xanh nhưng đậm hơn, bên khóe miệng của bà là nốt ruồi son trông rất duyên dáng.
Bà trông trẻ trung như cô gái hai mươi, không ai ngờ được bà đã gần bốn mươi tuổi và đã có một đứa con.
Cũng chẳng ai ngờ được, sau này bà mất vì một căn bệnh phổi.
Bà đang đọc một cuốn sách, trông có vẻ nghiền ngẫm, lúc đó Saul không biết bà đang đọc gì.
Sau này khi xử lý tang vật thì cậu mới biết bà có rất nhiều sách cổ đề cập đến những điển tích xa xưa và các câu chuyện thất truyền, hay là những mẩu truyện được truyền miệng trông rất dị đoan.
Nếu như lãnh địa của Evangeline là một nơi cuồng tín, có lẽ bà đã bị bắt bớ là dị giáo từ lâu.
"Mẹ, mẹ ơi! Xem nè!!!"
Nhóc Saul háo hức đứng dậy, khoe với mẹ tờ giấy vẽ của mình.
Một bức họa bốn người bằng màu chì.
Trong đó có hai người lớn hơn được vẽ với nhiều màu đen và nhiều màu xanh, và hai người nhỏ hơn cũng được vẽ với màu đen và màu xanh.
Trong đó, người lớn màu đen dường như không có biểu cảm gì ngoài ba dấu chấm tròn đại diện cho hai mắt và cá miệng.
Còn người lớn màu xanh còn lại thì có hai dấu chấm ở mắt, một dấu gạch ngang nghiêm khắc ở miệng.
Đứa trẻ vẽ theo màu đen bên cạnh đứa trẻ màu xanh thì không có mắt, thay vào đó là một cái miệng đang cười.
Còn đứa trẻ màu xanh còn lại thì cả mắt và miệng đều cười tít.
Mẹ của Saul nhẹ nhàng liếc mắt qua nhìn một cái rồi lại tập trung vào quyển sách mình đang đọc.
Nhưng bà vẫn mở miệng hưởng ứng cùng con trai.
"Ừm, vẽ đẹp lắm.
Nhưng nếu không có hai tên kia thì đẹp hơn đó con trai à."
"Đó là cha với anh mà mẹ!"
"Con làm gì có cha với anh nào."
Saul khựng lại, giật mình trước giọng điệu thản nhiên của bà.
"Thôi mà mẹ!!!" Nhóc Saul không nghĩ gì sâu xa, chỉ cho rằng mẹ mình thấy phật lòng với vị thế hiện tại của bản thân nên không thừa nhận ông chồng của mình bấy giờ cùng với đứa con riêng của ông ta.
"Được rồi, được rồi.
Đẹp lắm, theo ý con hết." Bà thở dài trước sự nhõng nhẽo của con trai.
"Chưa từng thấy ai ngốc như con, rõ là mình bị đối xử như thứ vứt đi như thế mà còn vui vẻ nhận thân với người ta."
Nhóc Saul bĩu môi.
"Tại con không có ma lực với yếu ớt nên mới thế...!Giờ con học kiếm thuật rồi, con sẽ mạnh hơn rồi anh trai sẽ công nhận con thôi!"
"Hửm? Không phải là gã Bá tước công nhận mà là tên nhóc đó à?" Bà không ngờ người mà con trai mình nghĩ đến trước tiên lại là Khan.
"À thì...!trước tiên là anh trai, rồi mới tới cha!" Saul đảo mắt, có chút ấp úng trả lời.
"Con có vẻ thích tên nhóc đó nhỉ?"
"Em trai thì phải thích anh trai chứ!"
Bà chống cằm, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai mình.
"Con nên ghét mới phải chứ."
"Tại sao ạ?"
"Thế thì mới không bị tổn thương." Bà đáp nhẹ tênh.
"Con...!con mạnh mẽ lắm!" Saul giơ nắm đấm lên đập vào ngực mình, cố nói thật to.
"Tùy con, dù sao thì sau này con cũng ghét cái gia tộc thối nát này thôi." Bà chép miệng phẩy tay.
"Mẹ à!!!"
"Rồi rồi, thật tình, chẳng hiểu sao con cứ cố gắng như thế..." Bà lắc đầu lẩm nhẩm, tay lật sách qua trang tiếp theo.
"Có phải máu mủ thật đâu."
"Dạ?" Saul ngớ người ra.
"Không có