Sau đó, Lauriel kể giản lược phần sau.
Như là Dion cuối cùng cũng nắm bắt được thời cơ mà chạy trốn khỏi Nam tước phu nhân để đến Vùng đất Bạc Đen.
Tại đây, gã lại gặp Lauriel nhưng không còn nhớ ra cô ả.
Vì cô ả đã niêm phong kín kẽ đoạn ký ức đó của Dion.
Cô ả cố tình tiếp cận Dion, cùng gã chơi trò chơi gia đình cho đến khi Nam tước phu nhân đuổi tới và bắt được gã.
Lần nữa, Dion lại đưa ra lựa chọn cũ.
Gã muốn Lauriel chạy trốn.
"Vậy ra Nam tước phu nhân là người phụ nữ đã hành hạ Dion trong ký ức của hắn." Khan xoa cằm liên kết lại các mảnh ghép sự việc, hắn nói.
"Tức là trong ký ức của Dion bị sửa đổi là vị trí thân phận của ngươi và hắn, ngươi mới là kẻ phải chịu tra tấn bởi sự tàn bạo của mụ ta, còn hắn là kẻ chứng kiến tất cả và phát điên, khiến quả trứng than thở gì đó trong người thức tỉnh."
"Là Quả trứng Tiếng Than Thở Cuối Cùng." Ibrahim không nhịn được mà nhắc nhở.
Khan nhún vai, chẳng có vẻ gì là quan tâm cái tên đúng của quả trứng đó là gì.
Hắn ta nói tiếp với Lauriel.
"Mà, sao ngươi không lấy quả trứng đó ra ngay từ đầu đi? Nếu là ngươi thì chuyện đó có thể mà."
"Ta chỉ là Thần của Sự Thật, đâu phải cái gì cũng làm được...!Ta phải đợi khi quả trứng có ý thức, dụ dỗ nó đồng ý thay đổi vật chủ, lúc đó nó mới có thể hoàn toàn rời khỏi Dion mà không để lại hậu hoạn.
Nếu quả trứng đó tiếp tục ký sinh trong người Dion thì một ngày nào đó quả trứng cũng sẽ hoàn toàn kiểm soát được hắn."
Khan gật gù hiểu ra.
"Sau khi quả trứng thay đổi vật chủ, ký sinh trên người ngươi thì ngươi dùng nó như một "điểm yếu" mà tiếp cận Benjamin.
Mục đích của ngươi là gì? Nếu là để tiêu diệt quả trứng thì hẳn là có nhiều cách thức mà nhỉ?"
"Không...! Quả trứng chết tiệt này chỉ có thể bị tiêu diệt bởi Ánh sáng Thanh tẩy của Thiên thần..." Lauriel làu bàu một cách khó chịu, ả ta liếc nhìn Aloin bằng ánh mắt sắc lẹm như dao.
"À...!Vậy là ngay từ đầu Y hoặc ngươi sẽ biết ta tới đây, kể cả việc trong đoàn của ta có sự tồn tại của Thiên thần." Khan nghiêng đầu nhìn Aloin cũng đang trong trạng thái hoang mang sau khi nghe Lauriel tiết lộ sự thật.
Có thể lắm, chủng tộc Thiên thần này cũng không hoàn toàn biến mất trên thế gian.
"Vậy tại sao ngươi phải giúp Commutalio?"
"Ta không giúp tên đó, ta chỉ không muốn bản thân bị nghi ngờ thôi." Lauriel hoàn toàn thờ ơ.
Có lẽ việc thành Jarrod bị hủy diệt hoàn toàn, cô ả chẳng hề có chút để tâm.
"Với lại nhờ có Commutalio làm lá chắn, sự tồn tại của ta cũng không bị ai phát giác." Lauriel chần chừ một lúc, như thể đang cân nhắc.
Nhưng có vẻ cô ả quyết định sẽ không nói gì thêm.
Nhưng Khan cũng đoán ra được phần nào, có vẻ cô ả đang muốn ám chỉ đến sự tồn tại của vị thần khác.
Chẳng hạn như là Sứ thần Kane và vị thần bí ẩn đứng sau cô ta.
Liệu rằng, vị thần bí ẩn điều khiển Kane có phải là Y hay không?
"Thế ngươi có biết mục đích của Y là gì không?" Khan chỉ vào con mắt bị thương của mình.
"Làm sao ta có thể an tâm để con mắt không rõ lai lịch của ngươi đặt vào đây nếu như ta không biết được sự thật chứ?"
Không biết rằng Khan đang đa nghi thật hay hắn ta đang cố tình làm khó Lauriel, song cô ả thật sự không có lòng kiên nhẫn với việc này.
Ả nghiến răng, cấm cảu trả lời câu hỏi của Khan.
"Ta không biết mục đích của Y là gì, cũng không cần biết.
Ta cũng không lừa ngươi, những gì ta vừa nói toàn bộ là sự thật."
Lauriel bỗng dưng đưa tay trái ra, trong lòng bàn tay có một con mắt đang nhắm bất chợt mở bừng, ả dùng tay còn lại đâm thẳng vào, móc nhãn cầu khỏi lòng bàn tay ra.
Ả chỉ hơi nhăn mày một chút, còn lại không hề có vẻ gì là quá đau đớn khi bỏ đi một bộ phận trên cơ thể hay có luyến tiếc gì đó với con mắt thứ ba.
"Con mắt này, ta chưa từng có cảm giác nó thuộc về mình.
Giờ thì ta nghĩ, có lẽ ta được tạo ra chỉ để bảo hộ nó và đợi đến giây phút này.
Nói vậy cũng không có nghĩa là ta đang bao biện việc bản thân vừa rồi nóng nảy làm hỏng con mắt của ngươi.
Chỉ là ta chợt nghĩ, có khi tình huống này cũng nằm trong dự liệu của Y rồi không biết chừng."
Khan nhìn chằm chằm vào nhãn cầu trong tay Lauriel.
Hắn đang suy nghĩ, không biết bản thân có nên thử liều một phen.
"Nếu ta sử dụng con mắt này, thì ta có thể nhìn thấy sự thật à?"
"Không biết." Lauriel trả lời ngay tắp lự.
"Phàm nhân tầm thường sao có thể sử dụng được nhãn lực của thần linh? Nhưng với ngươi thì ai biết được chứ?"
"Ngươi có đúng là Thần của Sự Thật không vậy?" Nghe sao cũng thấy giống Thần Bịp hơn.
Lauriel lười phản ứng với lời châm chọc của Khan, tay ả cầm con mắt thứ ba giơ cao lên trước mặt hắn.
"Ngươi cứ thử xem."
Thật ra Khan đã nghĩ xong rồi.
"Cậu chủ...!Cậu định nhận lấy nó thật đấy à?" Ibrahim nhíu mày, nhìn Khan bằng ánh mắt đầy khiển trách khi thấy hắn đưa tay ra với tư thế sẽ nhận lấy con mắt thứ ba của Lauriel.
"Nếu thật sự có vấn đề gì đó, thì từ lúc ta giải được lời nguyền từ mã morse kia, ta đã chết chắc rồi." Khan cầm lấy con mắt của Lauriel, hơi ấm của nhãn cầu tiếp xúc với da tay của hắn, có cảm giác hơi mềm.
Hắn nhìn vào đồng tử màu trắng trên nhãn cầu như thể còn sống, đang trừng trừng đợi hắn quyết định.
"Trước mắt thì, kẻ tên Y đó muốn ta sống.
Phải không? "
Biết câu hỏi này đang nhắm vào mình, Lauriel lạnh lùng trả lời.
"Đúng vậy.
Hắn có dặn dò ta cẩn thận là không được để ngươi chết."
"Không chết là được." Khan mỉm cười, hỏi Lauriel.
"Giờ thì, lắp con mắt thứ ba này cho ta luôn đi."
Cũng đúng vào thời điểm này, một người tưởng chừng sẽ không xuất hiện sớm đến vậy bất ngờ lộ diện.
"Lắp mắt cho ai cơ?"
Khan khựng lại, nhìn cánh cửa vẫn mở toang hoang, dưới ngưỡng cửa là tên Benjamin đáng thương bị trói chặt một chỗ, hắn ta hoàn toàn bị bỏ quên, mà lúc này bên cạnh hắn ta là Saul.
Nhân vật chính của thế giới này, cũng là em trai của hắn.
Trên tay vẫn cầm cây kiếm bị nguyền rủa đã rời vỏ, Saul hoàn toàn không để ý đến Benjamin đang vùng vẫy ú ớ những âm tiết vô nghĩa trong cổ họng.
Cậu ta lờ đi, chỉ bước về phía trước, thẳng theo hướng anh trai cậu đang đứng.
Trông nhân vật chính có điệu bộ chậm rãi, nhưng mỗi một bước chân di chuyển là sát khí dày đặc ngày một nặng nề bao phủ khắp căn phòng hỗn loạn đổ nát.
Màu lam trong mắt cậu ta sáng rực, trông cực kỳ hoang dã và đáng sợ.
Saul hơi nghiêng đầu, thốt ra một câu như thể đang hỏi thăm sức khỏe bình thường.
"Con mắt kia của anh làm sao thế?"
Trước lời thăm hỏi của nhân vật chính, hắn cảm thấy áp lực nặng nề, không thốt nổi thành lời.
Hình như...!nhân vật chính lên cơn điên rồi?
Điên đầu thật chứ...!Sao cậu ta lại xuất hiện vào đúng lúc này vậy???
* * *
Từ khi trở thành thần, Commutalio chưa từng nghĩ mình sẽ thua dưới tay kẻ phàm trần.
Cho dù chỉ là một Tiểu thần nhỏ nhoi đi chăng nữa.
Nhưng y không ngờ là có ngày mình lại nghĩ đến phương án hay là cứ bỏ trốn cho rồi ở trong đầu.
Thằng con hoang khốn kiếp đó, là một tên điên!
Commutalio nằm mơ cũng không ngờ những đòn tấn công liên tục và lung tung của cậu ta chỉ là mánh lới đánh lừa mình, vậy mà y cứ tưởng cậu ta giận quá mất khôn nên cứ thế đánh bừa!
Nhưng hóa ra tên đó đã nhắm đến Vật Linh của y từ lâu.
Không biết bằng cách nào mà tên điên đó lại biết Vật Linh lại là điểm yếu của các Tiểu thần, rõ ràng đó không phải là thứ đám phàm trần biết đến được.
Cậu ta đánh bừa khắp nơi trong không gian của Vật Linh chỉ để tìm ra lõi và phá hủy nó.
Cái bông hoa khốn kiếp mà y đưa chỉ để làm mồi dẫn giờ đây phản ngược lại y, khiến tên đó như hổ mọc thêm cánh.
Thanh kiếm nguyền rủa trong tay cậu ta cũng không phải là thanh kiếm bình thường.
Trong thoáng chốc y đã cảm nhận được sự uy hiếp rợn người mà thanh kiếm đó mang lại.
Còn cả Linh Hồn Sơ Khai vốn dĩ không thích phục tùng ai cũng răm rắp nghe theo lời tên đó, khiến cậu ta vẫn có thể chiến đấu mà không cần trái tim, không sợ lao lực gục ngã.
Thoắt một cái, kẻ phàm trần nhỏ bé mà y coi thường chẳng mấy chốc trở nên to lớn hơn, gần như có thể đứng ngang bằng với y.
Mọi kế hoạch đều đổ bể hết!
Nhưng điều khiến Commutalio hoàn toàn điên tiết là y không thể thu hồi hay phá hủy vật phẩm là chiếc bông hoa đã giúp tên điên đó gia tăng sức mạnh.
Trên đó có thần ý của một vị thần khác ngăn chặn mưu đồ của y.
Một vị thần khác? Commutalio không rõ thần ý này là của vì thần nào, nhưng y lại cảm nhận được sự quen thuộc khiến y đay nghiến ngay sau khi suy nghĩ kỹ càng.
Lauriel!
Chỉ có thể là ả.
Lauriel là một Tiểu thần khác giống mình sao?
Ả ta dám lừa mình sao?
Ngay lập tức, Commutalio liên kết lại những mảnh ghép đáng ngờ mà y đã chủ quan không lường tới.
Bỏ qua sự thật cứ dần hiển lộ ở trước mắt để rồi khi phát hiện được mình đã phạm phải sai lầm, y suýt nữa đánh mất lý trí của mình.
Nhưng y không ngờ, trong giây phút bản thân bị đánh lạc hướng, tên nhân loại điên rồ đó cuối cùng cũng tìm ra lõi của Vật Linh ẩn giấu.
"Không được!" Commutalio lập tức dịch chuyển đến bên cạnh Saul để đánh bay cậu ta đi, tốt nhất là giết quách tên này luôn cũng được.
Nhưng mũi kiếm đang đâm xuống một thân cây gầy gò khẳng khiu chỉ có bốn nhánh chợt đổi hướng.
Bằng góc độ khó tin, cậu ta xoay người đột ngột và chuyển hướng mũi kiếm, tiếng xé gió giật mạnh trong không trung, Commutalio chỉ thấy một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên.
Commutalio cúi đầu, không thể tin được mà nhìn lưỡi kiếm găm vào bụng mình.
Coommutalio hộc ra một hơi đau đớn, tuy rằng tại chỗ bị đâm không hề chảy máu, mà chỉ có khí đen không ngừng rỉ ra.
Nhân lúc Commutalio sơ suất, Saul buông kiếm ra, nhanh chóng giật lại quả tim của mình trong tay y.
Commutalio vuột mất quả tim chứa Nhịp Đập Cổ Thần, trong lòng còn chưa cảm thấy tiếc hận thì y có cảm giác không đúng.
Mũi kiếm đột ngột ghim sâu vào người y hơn dẫu chẳng có ai điều khiển nó.
Saul đã bật lùi lại ngay khi lấy lại quả tim, giữ một khoảng cách an toàn với y.
Nhưng mũi kiếm cứ như có một lực vô hình không ngừng đẩy sâu vào, đồng thời sức mạnh của y dường như đang bị thứ gì đó hút đi.
"Thanh kiếm quái quỷ gì đây?" Commutalio nghĩ mà sợ, y tự rút thanh kiếm đâm trong người mình ra.
Quá trình đó có chút gian nan vì thanh kiếm đó như có ý thức riêng của mình, nó nhất quyết đóng đinh lên người y, tham lam rút kiệt sinh lực của y.
Thanh kiếm rung lên, và khi nó hoàn toàn bị rút ra, có tiếng rít dài bất mãn phát ra từ nó khiến Commutalio cũng phải thấy gai người.
Y lập tức ném thanh kiếm đen đúa đó đi.
Bên kia, Saul lấy lại được trái tim đã tự mình bỏ nó vào vị trí trống trong lồng ngực.
Sau đó nhờ Linh Hồn Sơ Khai dùng ma lực vá nó lại.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt tái nhợt của cậu ta đã trở