Molly?!
Bấy giờ Molly đang ôm chặt lấy hắn, hai tay vòng qua sau lưng hắn siết chặt, cô rúc đầu vào ngực hắn đầy e thẹn, còn cố tình dụi vài cái như làm nũng.
Hành vi không ngờ tới này của Molly làm Khan rùng mình một trận, da gà đua nhau nổi lên.
Hắn chỉ muốn đẩy cô nàng ra khỏi người mình ngay lập tức, nhưng có người đã làm điều đó nhanh hơn cả Khan.
“Á á!!” Molly hốt hoảng la lên khi cổ áo sau gáy của cô bị Saul túm gọn, nhẹ nhàng nhấc cả người cô lên như thể cô không hề có trọng lượng, hai chân Molly quẫy đạp, lơ lửng giữa không trung một lúc rồi sau đó bản thân mình ngay sau đó đã bị quẳng đi như thể búp bê vải bị ném vào thùng rác.
Bịch.
Bàn tọa hạ cánh trước tiên khiến xương chậu của Molly chịu phải va đập đau đớn, cô la oai oái bằng giọng điệu khoa trương như thể khúc xương nào trong cơ thể mình bị gãy.
“Đau đauu!!! Tên khốn kia, làm gì vậy hả?” Molly gào lên, đôi mắt đầy lửa giận ghim vào người Saul.
Cô không ngờ cậu ta có thể đối xử với mình như vậy.
Ít nhất cũng phải nể nang giới tính khác biệt của nhau một chút chứ?
Dưới ánh mắt trợn trừng dữ dằn của Molly, Saul bước lên dứt khoát chắn phía trước Khan.
“Thanh lý rác.” Saul nói cộc lốc.
“Rác… rác á?”
Molly trợn mắt, bây giờ cô chỉ muốn ném lựu đạn ma thuật vào bản mặt ngông nghênh đáng ghét của tên này.
Sao em trai của cậu chủ không có miếng nào dễ thương hết vậy?
“Cậu mới là đồ rác rưởi ấy!!!” Molly đứng dậy bực bội rủa xả.
Ôi, cái mông đáng thương của cô đang khóc đây này!
Vẫn chưa có ý định từ bỏ, Molly lại ngân nga chất giọng mềm nhão định làm một trận khiến người ta nổi gai ốc lần nữa.
“Anh yê–!!” Song, ý định của cô không thể hoàn thành.
Molly tự giác câm miệng lại khi thấy ánh mắt chết chóc của Saul.
Dẫu cô không muốn thua về khí thế, nhưng điều đó quả là khó khăn với một con kiến đứng trước một con voi.
Áp lực mà Saul tỏa ra và phóng đến chỗ cô đích xác là sát khí, mà thậm chí nó không phải là kiểu hăm dọa đơn thuần.
Không đóng kịch nổi rồi.
“Cô làm gì vậy?” Khan vỗ vai Saul rồi bước lên hỏi.
Nhưng sau khi phát hiện ra trong phòng còn có sự hiện diện của một người khác không ngờ đến, Khan lờ mờ hiểu ra vấn đề.
Flossie ở đây sao?
Flossie đứng ở giữa phòng, nhấc váy nhún người chào Khan.
Cô ta nở nụ cười đằm thắm, ánh mắt lúng liếng quan sát hắn, dường như cô ta có ý định mở miệng nói gì đó thì cặp sinh đôi đã tiến lên cắt ngang.
“Cha ơi!” Cặp sinh đôi lúc này mới chạy tới chỗ Khan, nắm lấy gấu quần của hắn, ngẩng đầu lên nhìn Khan bằng ánh mắt tựa cún con bị bỏ rơi.
“Tụi con không thích có mẹ kế đâu mà.” Sao lắc đầu.
“Molly cũng không được!!” May bĩu môi kháng nghị.
“Này, chị đây cũng không thèm nhá!” Molly gào lên đầy ức chế.
Vậy mới nãy có ai vừa rồi nhảy vào lòng hắn làm trò thế nhỉ?
Mặt mày của Flossie thoắt đỏ thoắt trắng, nhưng chỉ sau một cái hít sâu.
Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cơ mặt thả lỏng với điệu bộ ngoan ngoãn.
Khan nhướng mày không bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt đó, Flossie có tố chất làm diễn viên lắm đây, còn có cả lợi thế về ngoại hình, thứ mà hắn không có.
“Thưa anh, đã lâu rồi em không gặp anh.
Anh trông… khác quá.” Flossie tiến lại gần với cử chỉ thanh tao nhẹ nhàng, cô ta ngượng ngùng nói khi hai mắt to tròn đó săm soi kỹ phần tóc của hắn, và có lẽ là cả đôi mắt khác biệt của hắn nữa.
“Nhưng em vẫn thấy anh rất tuyệt vời, cho dù anh có thay đổi thế nào, anh Khan vẫn là sự tồn tại duy nhất trong lòng em hết!”
Flossie trắng trợn thốt lên những lời có thể nói là khá trâng tráo mà không hề biết ngượng miệng.
Đây là lời có thể nói với anh họ của mình sao? Bằng cái giọng điệu nũng nịu e thẹn như thể đang nói chuyện với tình nhân của mình?
Khan không có phản ứng gì nhiều, hắn lạnh nhạt đáp.
“Ừm, đã có một vài chuyện xảy ra trong chuyến du hành vừa qua.” Khan không nói rõ và cũng không có ý định sẽ làm thế.
Vụ việc này phải sớm có một câu chuyện chính thức thôi, về sự thay đổi gây ồn ào của hắn như hiện tại.
“Dạ.
Em rất mong chờ được nghe anh kể những trải nghiệm lý thú đó, hẳn nó phải tuyệt vời lắm.”
Và rồi, không biết có ẩn ý gì hay không mà Flossie hơi đảo mắt nhìn qua Molly lẫn cặp sinh đôi.
Khan xoa đầu hai đứa nhỏ, cho dù là ẩn ý gì nữa, kết quả cũng không thay đổi.
Hắn nói..
“Đây là Flossie Campbell, con gái của bác Connor.
Ừm… là cô họ của con đó.”
May và Sao nhìn nhau, rồi ngẩng đầu lên nhìn Khan bằng ánh mắt “tụi con không chịu bà cô đó đâu”.
“Đừng nghịch quá.” Khan cũng không ép tụi nó phải chào hỏi Flossie một cách lễ phép, hắn chỉ xoa đầu và dặn dò cặp sinh đôi nên biết chừng mực.
Cặp sinh đôi trong hình dạng của đứa trẻ nhưng lại không vô hại như vẻ ngoài.
Hắn lo rằng Flossie hay bất cứ ai bị che mắt bởi vẻ ngoài của cặp sinh đôi rồi chọc giận tụi nó.
Lúc đó, hắn không biết mình nên thu thập tàn cuộc như thế nào nữa.
“Dạ…” May và Sao ỉu xìu đáp, hoàn toàn hiểu ẩn ý trong lời dặn dò ngắn ngủn của Khan.
“Con nít nghịch ngợm là chuyện đương nhiên mà anh!” Flossie cười khúc khích, nói ngọt.
“Em bất ngờ lắm khi thấy con trai anh lớn đến chừng này.
Thế mà em chẳng biết gì cả, em hơi buồn đó nha.
Mà phu nhân đâu rồi ạ?” Flossie còn cố tình ngó quanh, nhưng hoàn toàn không liếc mắt sang Molly một cái.
“Cái con nhỏ này…” Molly có đui mới không thấy Flossie đang hoàn toàn phớt lờ mình, tính tình của cô cũng không tốt đến mức coi như Flossie đang làm trò trẻ con.
Nhưng một ánh mắt của Khan lia tới khiến động thái muốn rục rịch của Molly phải chết yểu.
Được rồi, giờ mình chỉ là đứa làm công.
Molly tự nhủ, hít một hơi sâu kiểm soát lại tính nóng nảy của mình.
“Chuyện khá dài.
Ta sẽ thông báo chính thức sau.” Khan thấy trò chuyện cũng đủ rồi nên hắn nói thẳng.
“Xin thứ lỗi, ta có việc cần bàn với họ nên có thể phiền em…?”
“À vâng, em cũng làm phiền anh rồi.
Chắc anh cũng thấy mệt sau một thời gian dài ở ngoài, để em căn dặn nhà bếp làm nhiều món ngon cho anh nha!” Flossie cười tủm tỉm nhún người, nhanh chóng rời đi mà không có ý định nghe câu trả lời của Khan.
Đợi đến khi cánh cửa nặng nề khép lại, Molly nghiến răng ken két lên tiếng.
“Nhìn thái độ của nó kìa, hoàn toàn tự xem mình là nữ chủ nhân của lâu đài luôn nhỉ? Ngài không biết đâu ha, lúc ngài không có ở đây nhỏ đó đã tới tấp thăm dò thân phận của tôi đó.
Còn nhìn cặp sinh đôi bằng ánh mắt khinh miệt nữa kìa!”
Khan tới ghế dài ngồi phịch xuống, cặp sinh đôi cũng theo sau rồi chia ra hai bên ngồi cạnh hắn.
“Ý cậu là vậy à?” Khan ngẩng đầu hỏi Saul cũng đi tới, ngồi xuống cái ghế đối diện mình.
“Anh đã là Bá tước rồi, chỉ cần cô ta trở thành Bá tước phu nhân thì vị thế của Connor sẽ thay đổi ngay.
Hơn nữa, hắn ta hẳn không biết anh đã thay đổi như thế nào, không chỉ là ở bề ngoài, nên sẽ nghĩ anh là một con rối dễ thao túng.
Lúc đó, Evangeline này sẽ trở thành vật trong tay hắn thôi.”
“Vấn đề là sao ta có thể để Flossie thành Bá tước phu nhân được? Cô ta là em họ của ta đấy!”
“Cách bốn đời lận còn gì.” Saul lạnh nhạt liếc Khan bằng nửa con mắt.
“Anh cũng ngủ với cô ta rồi mà.
Hay là ăn xong rồi nên chẳng thấy mới lạ gì nữa?”
“Cái gì???” Molly la lên thất thanh.
“Ngủ rồi á?! Trời đất quỷ thần ơi, gu của anh là mấy con thỏ giấu dao trong bụng như kia á?” Sau đó cô ta lầm bầm.
“Ai ngờ anh bảo tôi không phải hình mẫu của anh, đúng là tôi không dám trở thành hình mẫu đó luôn ấy chứ…”
“Chậc chậc… Cậu chủ thật là, có đói bụng đến đâu cũng đừng nên ăn bậy chứ?” Ibrahim lắc đầu, tặc lưỡi không ngừng.
“Tài ba thật đấy…” Kelcey cất giọng mỉa mai.
“Có vẻ rất hợp với anh, công tử phong tình ạ!”
“Hu hu… Không muốn có anh trai…” Cặp sinh đôi rưng rưng nước mắt, tụi nó gần như sắp mở van khóa để lệ đổ như xả nước.
“Ngủ thôi mà? Mấy người làm gì phản ứng ghê vậy?” Lai ngây thơ hoàn toàn không hiểu ngủ trong lời của Saul có nghĩa là gì.
“Ta không có ngủ với cô ta.” Khan thở dài.
Hắn kiên nhẫn giải thích trước sự chăm chú của bọn họ.
“Ta đã đuổi cô ta đi khi cô ta tự ý mò lên giường ta rồi.
Tuy rằng ta cũng không hiểu từ đâu ra cái tin đồn thất thiệt đó nữa, nhưng chắc chắn, ta không đụng vào cô ta.”
Hắn đã giải thích tường tận như thế đấy, vậy mà chẳng có ai tin tưởng hắn vậy nhỉ? Xem những ánh mắt nghi ngờ chĩa về phía này đi kìa!
“Bỏ qua chuyện này đi, sắp tới ta sẽ hơi bận vì cần phải thu xếp lại chuyện công việc bị tồn đọng.
Molly, ta giao lại cho cô đám trứng nhện tằm cùng với đống đá đốm đen đó.
À, từ nay cô sẽ quản lý đội thợ thủ công ma thuật nữa.
Chi tiết công việc ta sẽ gửi công văn sau, tạm thời hãy lọc ra tinh chất khởi nguyên, và tìm cách sử dụng hợp lý loại đá đó là được.
Đám trứng thì nếu nó bắt đầu nở thì cứ chuyển qua xưởng chăm nuôi, ta đã dặn Carter chuẩn bị trước đó rồi.”
“...Chúng ta có thể đi ra ngoài thêm vài chuyến nữa được không?” Molly rên rỉ nài xin.
Khan lờ đi khuôn mặt vặn vẹo của Molly, quay sang phân phó tiếp công việc với Ibrahim.
“Tạm thời thì ông hãy lên làm quản gia thay thế cho Carter, công việc này với ông chắc cũng không xa lạ gì nên ta không nói nhiều nữa.
Nhưng có thêm việc cho ông đây, theo dõi và quan sát nhất cử nhất động của gia đình Campbell, ta muốn biết rõ hơn ý đồ của bọn họ khi tới đây.”
“Thế thì, lương bổng của tôi như thế nào đây?” Ibrahim lập tức nhân cơ hội đòi quyền lợi cho mình.
Dẫu rằng ông đã mất đi cái quyền lợi vốn dĩ từ khi trút bỏ cái lốt quản gia Jonathan rồi.
Khan quay ngoắt, không thèm đáp câu hỏi cắc cớ đó của Ibrahim.
Đã là Chúa Quỷ rồi mà còn đòi lương bổng với một Bá tước nhỏ bé như hắn? Làm gì có chuyện đó.
“Saul, các hiệp sĩ của tộc Evangeline nhờ cậu xem xét lại thực lực và huấn luyện bọn họ nhé?” Với người khác thì Khan sẽ dùng giọng điệu của chủ sai phái bề tôi, nhưng với Saul thì khác hẳn.
Khan phải dùng thái độ nhờ vả, và cậu ta hoàn toàn có quyền từ chối.
Không phải vì Saul là em trai của hắn, mà còn là nhân vật chính của thế giới này.
Khan là người biết mình biết ta nên tất nhiên hắn sẽ không làm chuyện dại dột.
“Chưa chắc họ đã nghe lời tôi.” Saul cho Khan một cái liếc mắt, ánh nhìn đó như thể đang nói Khan đang có suy nghĩ thật nông cạn.
“Vậy cứ để họ nghe lời.
Ta sẽ chịu mọi hậu quả.
Cậu cứ làm những gì mình muốn.” Khan thoải mái giao phó bằng thái độ hết mực tin tưởng, Saul khẽ cựa người có chút không quen với dáng vẻ này của hắn.
Song, sau đó hắn chêm vào.
“Nhưng không được giết ai nhé, đến mức tàn tật cũng không được.
Nói chung là phải khiêm tốn thôi.” Nói đến đây, Khan hờ hững tặng Ibrahim một ánh nhìn châm biếm.
Ibrahim bình tĩnh quay sang hỏi cặp sinh đôi muốn ăn thêm bánh không.
Vì thế, Khan không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Saul hướng tới mình.
“Việc cuối cùng là ta muốn khớp lại lời khai một chút… Ta đã dặn dò đoàn hộ tống từ trước là tạm thời giữ bí mật về hành trình của chúng ta, nhưng sẽ không được lâu đâu.”
Khan vừa dứt lời, bọn họ liền hiểu ẩn ý của Khan mà nhìn về một hướng, cặp sinh đôi.
“Anh muốn hợp lý hóa sự tồn tại của cặp sinh đôi rồi đưa tên tụi nó vào gia phả?” Saul hơi nhíu mày.
Nét biểu cảm hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng thường trực.
“Anh chắc chứ? Sau này anh có lấy vợ thì sẽ không tốt cho hai đứa nó đâu.”
Khan hiểu điều Saul muốn nói.
Chỉ là, điều làm hắn ngạc nhiên là cậu cũng biết lo lắng cho cặp sinh đôi.
Có lẽ cũng đã công nhận tụi nó rồi chăng? Nhưng nếu hắn mà vạch trần thể nào cậu ta cũng dùng dằng lên không thừa nhận cho xem.
Cứ lờ như không biết vậy.
“Ừm, ta không lấy vợ là được.” Khan thản nhiên quyết định tương lai đại sự của bản thân.
Dẫu sao thì kiếp trước hắn cũng theo chủ nghĩa độc thân, bạn gái còn chưa từng quen (cũng không có hứng kết nối với bất kỳ ai theo hướng yêu đương) thì kiếp này có độc thân cũng có sao đâu? Huống chi là…
Giờ mình giàu mà.
“Thế cũng tốt, dính vào phụ nữ cũng chẳng tốt lành gì.” Saul gật đầu hững hờ.
Molly không nhịn được nữa mà gào lên.
“Này, định kiến vừa thôi chứ tên chết tiệt!”
Khan lại hiểu câu nói của Saul theo cách khác.
Không phải là cậu ta đang quan tâm đến hắn nên mới bảo như thế đâu, mà thực chất là cậu ta cảm thấy dính dáng vào phụ nữ chẳng tốt lành gì.
Nhất là khi cậu ta đã chết thảm vì một người phụ nữ…
Người phụ nữ tóc đen đó.
Tên cô ta là gì nhỉ?
“Vậy ngài tính dựng chuyện gì đây?” Kelcey bơ phờ lên tiếng.
“Có thể sắp xếp cho xong rồi cho tôi căn phòng nào đó ngủ một giấc không? Tôi vẫn thấy mệt người quá…”
“Yếu đuối vậy.” Lai mở mồm chê bai.
“Tại tôi không phải chó ấy.” Kelcey mỉa.
Lai cũng không hiền lành gì.
“Vậy thì đầu thai lại làm chó đi.”
Kelcey trừng mắt nhìn Lai, bay biến sạch bộ dạng mệt mỏi xơ xác.
Lai cũng chẳng thua kém, trừng lại đầy thách thức.
Kelcey nghiến răng ken két, dám chắc Lai còn thù hằn anh vụ nôn lên người gã một bãi đây mà, biết vậy lúc đó nôn thêm mười cái nữa.
“Ngài nói gì đó đi, trước khi có người và chó cắn nhau.” Molly lên tiếng thúc giục.
“Đây không thèm nhé!” Kelcey và Lai lập tức đồng thanh đáp lại, không trật tí nhịp nào.
“Ừm…” Khan xoa cằm, suy nghĩ một chút như thể đang sắp xếp lại từ ngữ.
Cặp sinh đôi tò mò ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà mọi người có vẻ cũng đang hồi hộp chờ hắn.
Như thể hắn sắp sửa đưa ra kế hoạch gì lớn