"Đường đến công viên sao mà xa xôi quá...
Tỉnh dậy và thấy xung quang mình là một màu trắng xoá, cả cơ thể thì bị băng bó đến mức không cử động được.
- Đây là đâu?
- Đây là bệnh viện, chị đừng cử động mạnh không thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy ạ.
Tôi ngơ ngác nhìn sang người vừa nói chuyện với mình, đó là một cô y tá với vẻ mặt đáng yêu.
- Tại sao tôi lại ở đây?
- Chị gặp tai nạn, thật may là cấp cứu kịp thời.
Tôi bàng hoàng nhớ lại mọi chuyện.
Đúng rồi, hôm ấy tôi và anh trai của mình có hẹn nhau đi công viên nhưng chiếc xe đã mất lái và lao thẳng vào một chiếc xe khác đang đi ngược chiều.
- Tôi ở đây mấy ngày rồi?
Cô y tá mở quyển sổ trên tay ra nhìn một lúc.
- Tính từ hôm đó thì chị đã ở đây được ba ngày rồi ạ.
Tôi cuống cuồng hết cả lên rồi ngồi bật dậy rút cây kim truyền đang cắm trên tay ra.
- Chị đừng kích động! Vết thương vừa khâu sẽ rách mất!
- Anh trai...anh trai tôi đâu?!
- Anh ấy đã mất trên đường đi cấp cứu rồi ạ, chị mau nằm xuống đi.
..."
- Em đừng có nói linh tinh!! Mới sáng sớm thôi đấy nhé!!
Bị Nguỵ Tà quát bất ngờ nên tôi giật mình, điều đó cũng tương đương với việc cái vô lăng bị liệng sang làn đường bên kia đến cả mét.
- Thôi thôi dừng lại để em lái cho chị ạ, em không thể tin tưởng chị được nữa đâu vợ ơi.
Nguỵ Tà bắt tôi tấp vào lề đường để đổi lái, chắc anh bị câu chuyện tưởng tượng ban nãy của tôi doạ cho sợ xanh mặt rồi.
- Cười cái con khỉ khô, đến lúc anh bị làm sao thật thì ngồi đấy ôm mặt mà khóc.
Tôi cười không ra hơi.
- Em không nghĩ là anh sợ chết đến mức
ấy đâu.
- Chỉ sợ anh có chết thật thì không ai nuôi nổi con lợn mập nhà em thôi.
- Anh nói ai là con lợn mập?
- Thì em đoán thử xem.
- Anh có muốn em đảo chính không hả cái đồ vênh váo kia??
- Ừ em cứ thử xem, nếu được.
Chí choé nhau ầm ĩ trên con xe mui trần, người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ là đang đánh nhau với cướp, vấn đề chỉ là không rõ ai mới là cướp thôi, cầu mong tối nay trên báo sẽ không có cái tin "Lâm Tổng đánh nhau với bạn gái trên xe riêng" là được.
Nhưng cuối cùng thì tôi cũng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa.
Cùng nhau đi chơi, đi ăn, đi xem phim, thậm chí Nguỵ Tà còn dở hơi đến mức mà xông vào cửa hàng bán đồ sơ sinh chỉ để thoả mãn cái lí do quê mùa không giống ai của anh.
- Mua trước để sau này có gì thì chỉ việc đi đẻ thôi vợ ạ.
Tôi phải kéo mãi anh mới chịu đi ra, đúng là không biết để mặt vào đâu cho bớt ngại.
Nguỵ Tà quay sang lắc lắc tay tôi như kiểu mấy bé con đòi mẹ.
- Nhỡ sau này không chuẩn bị kịp thì sao? Anh không muốn con của anh phải nude trước mặt lũ y bác sĩ đó đâu.
- Ý anh là gì?
- Là con mình ngay từ lúc sinh ra nhất định phải ngầu như anh! Không thể để người ngoài soi hàng của nó được!
Tôi cười.
Đương nhiên rồi, nó sẽ ngầu như anh.
Nhưng chắc chắn tôi sẽ không để nhân cách của nó thối tha như vậy đâu...