Hoắc Vũ nâng tay lên, ở trên cửa gõ ba cái có quy luật.
"Cốc cốc cốc". Tiếng đập cửa nặng nề vào ban đêm yên tĩnh này phá lệ rõ ràng.
Chờ đến khi gõ cửa xong, Hoắc Vũ mới ý thức được hiện tại đã gần 11 giờ đêm, đối với mọi người là thời điểm để nghỉ ngơi.
Cô thu tay lại, cảm thấy hành động của mình hơi lỗ mãng.
Đã trễ thế này, cô không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Hoắc Dữ Sâm.
Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ vừa mới chuẩn bị quay lưng trở về phòng thì cánh cửa phía sau đã bị người từ bên trong mở ra.
Ánh sáng trong phòng đập vào mặt. Trước mặt cô có một cái bóng cao lớn.
Mà lúc này, tiếng nói êm tai của Hoắc Dữ Sâm nhàn nhạt truyền đến, "Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Vũ lúc này đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ có thể ôm một chồng bài ôn tập toán ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hoắc Dữ Sâm nhìn thấy đống bài thi Hoắc Vũ ôm trước người, nháy mắt bừng tỉnh, anh nghiêng người, chỉ vào bên trong, "Vào đi."
Đến lúc này Hoắc Vũ chỉ có thể nhẹ nhàng vâng một tiếng, sau đó nghe lời bước vào trong.
Lúc cô vào phòng, máy tính trên bàn làm việc của Hoắc Dữ Sâm trên vẫn còn sáng lên, có lẽ anh còn chưa đi ngủ.
Trong phòng mở máy sưởi ấm áp như mùa xuân.
Hoắc Dữ Sâm bưng cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó mới hỏi, "Bài tập không hiểu chỗ nào?"
Hoắc Vũ nghe thấy vấn đề này, đột nhiên giật mình. Cô cảm giác đời trước vào lúc mình đi thi cũng không khẩn trương như giờ khắc này.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu của mình vang lên, "Hầu như...... Đều không hiểu."
Có vẻ như Hoắc Dữ Sâm cũng có chút ngoài ý muốn với câu trả lời này, anh trầm mặc hai giây mới nói, "Vậy trước tiên anh sẽ giảng lại từ những cái đơn giản nhé."
Hoắc Vũ vâng một tiếng, rút ra tập bài thi thứ nhất, mở ra, trong lòng cô không quên việc ngày mai có bài kiểm tra trắc nghiệm toán học, cô liếm môi nói, "Anh trai, anh chỉ cần giảng những bài em làm sai là được."
Hoắc Dữ Sâm nhìn cô một cái thật lâu, không nói gì.
Anh cầm tập bài thi lên liếc qua một cái cực nhanh sau đó liền bắt đầu tỉ mỉ giảng giải.
Để Hoắc Dữ Sâm làm đề toán học cao trung thật sự là quá lãng phí nhân tài. Nhưng hiện tại Hoắc Vũ chỉ có thể nghĩ đến một người duy nhất có thể giúp cô, đó là anh.
Ngón tay thon dài của Hoắc Dữ Sâm cầm chiếc bút, ngón tay trắng nõn cùng với chiếc bút màu đen tạo thành một điểm nhấn đánh sâu vào thị giác, mà cảnh này được ánh đèn sáng ngời chiếu rọi lên càng thêm rõ ràng. Anh hẳn là vừa mới mới tắm xong, trên người còn có mùi hương sữa tắm thơm mát.
Ánh mắt Hoắc Vũ chậm rãi di chuyển từ khớp xương trên ngón tay chuyển qua trên mu bàn tay lại tới tay cổ tay, sau đó lại chậm rãi hướng lên trên......
"Nghe hiểu không?"
Cho đến khi giọng nói này vang lên, Hoắc Vũ mới ý thức được chính mình vừa rồi đang làm cái gì!
Cô vây mà không tự chủ được làm việc riêng trong giờ! Hơn nữa còn là trong lúc vô ý bị sắc đẹp của anh trai câu dẫn. Đây thật sự là một tội lỗi không thể tha thứ mà.
Tuy rằng cô thưởng thức sắc đẹp của anh giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, trong lòng không hề rung động nhưng cô vẫn cảm nhận được tội lỗi của mình.
Anh trai đang nghiêm túc giảng bài cho mình vậy mà cô lại bị quyến rũ bởi sắc đẹp của anh, thật sự là không nên.
Tưởng tượng như vậy, cô vội vàng kéo sự chú ý của mình trở về.
Nhưng bài tập hiện tại đối với Hoắc Vũ không khác gì sách trời, vậy nên khi nghe được câu hỏi của Hoắc Dữ Sâm cô thành thật lắc đầu.
"Chỗ nào không hiểu?"
Thật ra thì chỗ nào cũng không hiểu.:<<<<
Thời điểm Hoắc Vũ còn đang nghĩ ra cách trả lời câu hỏi này thật uyển chuyển, Hoắc Dữ Sâm cũng đã đoán được.
Anh dùng tay nhéo lông mày, bỗng dưng cảm thấy hai anh em ruột quả thật không có một điểm nào giống nhau.
Tay trái của anh dùng sức gõ 2 cái trên bàn lôi kéo sự chú ý của Hoắc Vũ, sau đó tay phải cầm cây bút màu đen viết các bước giải bài toán, "Bài này yêu cầu biến đổi x2 nhưng trước tiên phải tìm được mối liên hệ giữa x2 và x1 đã......"
Giọng nói của Hoắc Dữ Sâm dễ nghe, động lòng người, bớt đi vài phần ngây ngô của thiếu niên, thêm vào đó vài phần trầm ổn của đàn ông. Mà Hoắc Vũ cũng dần dần đắm chìm trong bài giảng của anh.
Cái gọi là học bá thật ra chính là có thể đi từ khó đến dễ, giải một bài toán khó bằng phương pháp đơn giản nhất.
Hơn nữa Hoắc Dữ Sâm có lẽ biết Hoắc Vũ bị mất gốc nên khi giảng bài còn nói qua một chút kiến thức cơ bản cho cô, vậy nên Hoắc Vũ hiểu bài dễ dàng hơn rất nhiều.
Bất tri bất giác trên mặt hai tập bài thi đều đã có đáp án chính xác.
Lúc này, notebook của Hoắc Dữ Sâm nhận được một tin nhắn.
Sau khi nhìn thoáng qua, ánh mắt anh bỗng trầm xuống rồi bảo Hoắc Vũ tự làm bài trước.
Hoắc Vũ vội dạ một tiếng.
Chờ khi Hoắc Dữ Sâm đi xử lý công việc Hoắc Vũ mới tùy ý nhìn thoáng qua đồng hồ. Vừa nhìn cô mới phát hiện bây giờ đã là 2 giờ sáng.
Trách không được cô mệt mỏi như vậy.
Lúc này Hoắc Dữ Sâm đã cầm di động ra ngoài gọi điện thoại.
Hoắc Vũ loáng thoáng nghe được anh dùng tiếng Pháp nói chuyện với đối phương. Xem ra anh cô không những biết tiếng Trung, tiếng Anh, còn có cả tiếng Pháp lãng mạn.
Một đống tiếng Pháp được thốt ra mang theo sự ưu nhã của Hoắc Dữ Sâm.
Lúc này, một cơn buồn ngủ như thuỷ triều mãnh liệt đánh úp vào Hoắc Vũ. Cô nghĩ trong lòng rằng chỉ ngủ một lát thôi, đến khi Hoắc Dữ Sâm trở vào sẽ làm bài tiếp sau đó liền ghé vào trên bàn.
Đến khi Hoắc Dữ Sâm nói chuyện điện thoại và xử lý công việc xong xuôi, trở về đã thấy Hoắc Vũ ghé vào trên mặt bàn ngủ say như chết.
Thiếu nữ không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng
mang theo ý cười nhạt.
Nụ cười quá ngọt.
Giống như kẹo sữa đại bạch thỏ, chỉ cần nhìn đã có thể cảm nhận được hương thơm nồng.
Hoắc Dữ Sâm xoa xoa mi tâm, cuối cùng vẫn không đánh thức Hoắc Vũ.
- --------
Thời điểm Hoắc Vũ tỉnh lại vào ngày hôm sau, đầu tiên là mờ mịt hai giây, chờ cô ý thức được đây không phải chăn và giường của cô mới hoảng loạn ngồi dậy.
Nhưng khi cô thấy rõ cách trang trí trong phòng mới nhớ tới việc tối hôm qua, Hoắc Vũ mới ý thức được mình vậy mà ở trên giường anh trai ngủ cả đêm!
Rõ ràng là cô đến để nghe anh giảng bài, nhưng đến nửa đêm đột nhiên ngủ thiếp đi, cuối cùng còn chiếm lấy giường của anh.
Tưởng tượng như vậy, Hoắc Vũ liền vội vàng xốc chăn đứng lên, sau đó cầm lấy tập bài thi của mình, nhanh nhẹn lăn trở về phòng mình.
Nhưng khi cô cầm lấy tập bài thi của mình mới phát hiện ra mười sáu tập bài thi đã được chữa đầy đủ.
Mà trên notebook là tất cả các bước giải của bài toán.
Hoắc Vũ nhìn thấy một các bước giải trên tập bài thi, hốc mắt đột nhiên có chút nóng lên.
Cho dù Hoắc Dữ Sâm thông minh xuất chúng, mấy đề toán học này đối với anh mà nói không hề khó khăn nhưng muốn viết xong toàn bộ cách giải vẫn tốn rất nhiều thời gian, nói không chừng anh vì thế mà phải thức suốt đêm.
Rõ ràng anh vẫn còn rất nhiều công việc cần xử lí nhưng vẫn bớt chút thời gian ra giúp cô hoàn thành bài tập.
Anh trai của cô sao lại có thể tốt như vậy.
Sau khi Hoắc Vũ chạy như bay về phòng mình rửa mặt liền vội vàng xuống dưới lầu tìm Hoắc Dữ Sâm.
Thời điểm này chắc anh vẫn còn đang ăn sáng.
Nhưng đến khi cô xuống lầu, giúp việc trong nhà mới báo nửa giờ trước Hoắc Dữ Sâm đã rời đi rồi.
Dì Trương đem bánh trứng vừa ra lò lên, nói: "Hình như công ty bên kia xảy ra chuyện, đại thiếu liền chạy đến đó xử lý rồi."
Hoắc Vũ nghe dì Trương nói, trong lòng càng thêm bất an.
Nếu không phải bởi vì cô, Hoắc Dữ Sâm sẽ không kịp nghỉ ngơi đã phải chạy đến công ty.
Đều tại cô.
Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ cũng không có tâm tư dùng bữa sáng. Cô lấy điện thoại di động ra mở WeChat, muốn nói với Hoắc Dữ Sâm cái gì đó.
WeChat của cô có thêm Hoắc Dữ Sâm là bạn tốt, chẳng qua trước kia chưa từng liên lạc một lần.
Hoắc Vũ không biết tên của Hoắc Dữ Sâm trên WeChat là cái gì, mà bạn tốt của cô có gần □□, đợi lát nữa cô phải đi học, hiện tại tìm anh trong danh sách gần 500 bạn tốt thời gian quả thật không kịp.
Dì Trương lúc này bưng lên một ly sữa đậu nành, trong miệng nói, "Tiểu thư, buổi sáng ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng."
Hoắc Vũ không còn cách nào đành phải bưng cốc sữa đậu nành lên uống.
Lúc này, cô nhìn thấy có 4 thông báo từ vòng bạn bè.
Lúc này Hoắc Vũ mới nhớ tới ngày hôm qua mình đã đăng một một động thái, thông báo chắc là lượt like và bình luận do bạn bè nhắn lại.
Nhưng cô lại cảm thấy kỳ quái, rõ ràng có gần 500 bạn tốt, sao lượt tương tác lại ít như vậy.
Tuy Hoắc Vũ không để ý lắm nhưng khi nhìn thấy thông báo vẫn theo bản năng vào xem.
Sau khi xem liền thấy giao diện hiện lên có 2 lượt thích, 2 bình luận.
Trong đó một cái bình luận là của bạn tốt Dư Tâm Tâm.
Mà một comment khác vậy mà của Hoắc Dữ Sâm.
Anh bình luận rất đơn giản, chỉ có bốn chữ, "Học tập cho tốt."
Hoắc Vũ bĩu môi, nhưng đáy mắt lại không giấu được ý cười.
Anh trai lại ở trong vòng bạn bè của cô!
Hơn nữa cô vừa định tìm anh, không nghĩ tới chính anh lại tìm tới cửa trước.
Hoắc Vũ click mở trang cá nhân của Hoắc Dữ Sâm, lúc này mới phát hiện tên trên WeChat của anh chính là tên thật của mình, mà ảnh đại diện là ảnh mặc định của Wechat.
Đúng là không thú vị.
Tuy Hoắc Vũ tưởng tượng như vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn sửa lại tên cho Hoắc Dữ Sâm, "Anh trai tốt nhất thế giới".
Sau khi sửa xong, Hoắc Vũ mở ra giao diện nhắn tin, suy nghĩ hồi lâu mới gửi đi năm chữ, "Anh trai, cảm ơn anh."
Hoắc Dữ Sâm trả lời rất nhanh, "Không cần. Đi học nhớ nghiêm túc nghe giảng."
Sau khi Hoắc Vũ nhìn thấy câu nói kia không khỏi cười ra tiếng.
Thật đúng là có phong thái của gia trưởng mà.
Cô nhấp nhấp môi, suy nghĩ một chút lại nhắn thêm một cái, "Vâng, nhất định em sẽ nghe lời anh trai dạy bảo."