Như tính toán của Khương Bất Dạ, quản gia đem sữa bò lên cho cậu nhưng gọi mãi vẫn không thấy nên ông đã mở cửa đi vào.
Phòng cậu tối om, ông không nhìn thấy gì cả.
Đến lúc bật đèn ông sợ tới ngây người, cốc sữa cũng vì thế mà rơi xuống nền nhà vỡ toang.
Khương Bất Dạ nằm trên sàn, mặt đỏ bừng thở khó khăn cả người cậu rất nóng nhưng vô thức trong miệng vẫn kêu lạnh.
Ông ôm cậu vào người, nhấn nút gọi bảo vệ lên.
Lâu Thành nhận được tin nhanh chóng chạy lên phòng cậu, Trần Minh ôm cậu vào lòng, khó khăn đỡ cậu lên.
Người hầu thấy Lâu Thành vội vã như vậy cũng tò mò chạy theo.
" Mau! Mau kêu tài xế chuẩn bị xe " Trần Minh hét lớn nói với người hầu.
" Nhưng tài xế hôm nay xin nghỉ sớm thưa ông " Người hầu cũng hoảng không kém.
Lâu Thành ôm cậu lên vội vã chạy xuống nhà.
Cố Bắc Thượng ở trong phòng mặc dù cách âm nhưng lại vẫn nghe tiếng xì xào to nhỏ cùng tiếng bước chân vội vã.
Đoán là có chuyện chẳng lành liền mở cửa ra, đúng lúc Lâu Thành ôm cậu chạy ngang qua.
Nhìn Khương Bất Dạ mê man mặt đỏ bừng hắn liền hiểu.
Cậu từ sau vụ tai nạn gần như mất nửa cái mạng của đứa trẻ mới 5 tuổi sức khỏe cậu đã yếu hơn người bình thường, hồi nhỏ cũng có lần cậu bị sốt đến mê man mấy tuần, lúc đó cơ hồ còn có người nói là cậu không qua khỏi sau cơn co giật.
Huống hồ lúc đó còn không sốt nặng như bây giờ.
" Đưa cho tôi, đi chuẩn bị xe đi " Cố Bắc Thượng đón lấy Khương Bất Dạ từ tay Lâu Thành.
Khương Bất Dạ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi hắn tưởng như mình đang ôm một con gấu bông lớn vậy.
Bước chân vững vàng của hắn nhanh thoăn thoắt, vừa ra khỏi nhà đã leo thẳng lên xe đặt cậu sang một bên, quản gia ngồi bên còn lại để đầu cậu dựa vào.
" Alo, bác sĩ Phương tôi là Lâu Thành ở Cố gia, chúng tôi hiện đang có trường hợp khẩn cấp " Vừa lái xe Lâu Thành vừa gọi cho bác sĩ.
" Là ai vậy ? " Đầu dây bên kia truyền đến tiếng người đàn ông lười biếng còn có chút khàn khàn như vừa ngủ dậy.
" ...!Là tiểu thiếu gia "
" Gì ? Được, tôi ra cửa chờ sẵn.
Cậu nhanh lên chút " Vừa nghe ba từ tiểu thiếu gia đầu dây bên kia tỉnh táo hẳn.
Lâu Thành chuyển đến đây làm việc khi Khương Bất Dạ vẫn đang ở nước ngoài, y không biết nhiều về tiểu thiếu gia này, chỉ nghe nói cậu là con của bạn thân ông bà chủ.
Ba mẹ của cậu chủ nhỏ đã qua đời do tai nạn xe và từ đó cậu ấy sống ở Cố gia.
Y cũng chỉ biết nhiêu đó còn những thứ còn lại thì đều rất mơ hồ.
Nhìn quản gia lo đến suýt phát khóc y càng khó hiểu, cậu chủ nhỏ này yếu đến thế ư ? Vậy sau này phải ý kiến lên rồi đem cậu ấy đi rèn luyện thân thể mới được.
Suy nghĩ xong thì đã đến bệnh viện.
Người vừa nãy được gọi