Sáng ngày chủ nhật Khương Bất Dạ đã dậy từ rất sớm vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi nhà.
" Cậu chủ nhỏ cậu đi đâu vậy ? " Hôm nay đến phiên Lâu Thành trực ca đêm đến 6 giờ sáng và bây giờ vừa mới kết thúc ca trực.
" Em muốn đến viện mồ côi Thân Thành " Khương Bất Dạ đứng trước cái moto đen trong nhà, tay cầm chìa khóa.
" Thân Thành? Cũng gần thôi, mất nhiều nhất chỉ 45 phút là có thể đến nơi.
Nhưng mà sao em đi sớm vậy ? "
" Em muốn mua ít quà cho bọn nhỏ, đi tay không đến không hay cho lắm " Cậu cầm mũ bảo hiểm đội vào.
" Đợi đã.
Đừng nói là em muốn tự đi xe đấy nhé ? Em chưa đủ tuổi đâu, để anh đưa em đi " Lâu Thành lấy chìa khóa ô tô trên kệ xuống.
Khương Bất Dạ cũng không phản đối.
Dù sao còn phải để đồ, nếu đi moto có hơi bất tiện.
Nhưng mà hình như Lâu Thành vừa mới thay ca.
" Hay là thôi đi, em tự mình đi cũng chẳng sao.
Anh đi nghỉ ngơi đi "
" Không sao, bọn anh một ca trực có hai người, thay nhau ngủ đủ rồi " Y nói ra câu này mà chẳng sợ bị đuổi việc vì y biết cậu chủ nhỏ sẽ không làm thế.
" Thật sự không mệt mỏi sao ? " Cậu vẫn muốn hỏi lại cho chắc.
" Thật sự không sao "
" Bây giờ vẫn còn sớm anh cứ đi tắm rửa rồi thay quần áo đi, mặc đồ bình thường thôi " Khương Bất Dạ nhìn đồng hồ trên tay rồi nói với Lâu Thành " Anh vẫn chưa ăn sáng đúng không ? Cứ trở về ăn đi.
Em ra đằng kia ngồi một chút "
" Được.
Vậy em đợi chút, anh sẽ xong ngay " Lâu Thành treo chìa khóa xe lên rồi nói với Khương Bất Dạ.
" Không vội, từ từ thôi " Cậu nói vọng đến bóng người đang cắm đầu chạy.
Không hổ xuất thân từ bộ đội, chạy cũng nhanh thật, mới đó đã không nhìn thấy bóng người nữa.
Tầm hơn 30 phút sau Lâu Thành mới quay lại, y nhìn đống đồ đang được xếp lên xe mà ngại ngùng gãi đầu
" Thực xin lỗi "
Khương Bất Dạ ngạc nhiên " Anh chạy bộ đấy à ? Sao mà đi nhanh vậy ? " Khu nhà của vệ sĩ cũng không gần đây đâu.
" Hả ? À đúng vậy, anh chạy bộ "
" Đi đâu ? " Cố Bắc Thượng không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng họ khiến cậu giật bắn mình.
" Anh là hồn ma đấy à ? Đi không có tiếng động gì cả "
" Đi đâu ? " Mặt hắn không biểu cảm đứng thẳng người lặp lại câu hỏi.
" Viện mồ côi Thân Thành.
Thu mua, đầu tư "
Cố Bắc Thượng nhấc một mày, hắn có nghe Khương Bất Dạ nói chủ nhật sẽ đi đến đó nhưng không để tâm nên quên mất.
" Ồ " Cố Bắc Thượng khoanh tay đứng dựa vào ô tô.
" Ồ ? Anh đi ra đây chủ để hỏi câu này à ? "
" Không thì sao ? " Cố Bắc Thượng trả lời như lẽ đương nhiên.
Khương Bất Dạ khoanh tay liếc hắn từ trên xuống dưới rồi quay phắt mặt đi.
Cậu không sợ hắn đâu nhé, cậu có rất nhiều người chống lưng, hehe.
" Ý gì? " Cố Bắc Thượng nhíu mày túm cổ áo Khương Bất Dạ kéo lại.
" Ý gì là ý gì ? Anh ..
buông ra " Với cái tư thế này thì cậu phải kiễng chân lên rất khó chịu nên cậu vùng vẫy.
" Không buông " Hắn nhìn người đang giãy giụa bỗng dâng lên cảm giác muốn trêu đùa một chút.
" Anh buông ra.....!" Cậu giãy càng kịch liệt,