" Tiểu Dạ nào lại đây ngồi bên mẹ này " Lý Duệ vừa thấy cậu đã vẫy lại chỗ bà ngồi.
" Nghe quản gia nói hai anh em các con sống rất tình cảm nha "
" Đương nhiên rồi ạ.
Bọn con là hai anh em đương nhiên sẽ sống rất tình cảm, rất yêu thương nhau " Khương Bất Dạ cảm thấy mũi mình sắp dài được một gang tay rồi.
Lý Duệ bật cười với cái dáng vẻ tiểu nhân đắc ý này của cậu mà xoa đầu cậu một cái rồi thở dài.
Nếu chị ấy còn sống thì tốt biết mấy cơ chứ, một đứa nhỏ hiểu chuyện vậy mà sao những bất hạnh ấy lại xảy ra với nó.
" Được rồi, ăn cơm ăn cơm " Vì để ngăn mọi người sẽ thấy điều bất thường nên bà nhanh chóng chuyển chủ đề.
Cố Nhất nắm lấy tay bà dùng hành động để an ủi nỗi lòng của bà.
Khương Bất Dạ thấy thế cũng chỉ biệt gượng gạo cười.
Nói thật cậu vẫn luôn nhớ ba mẹ cậu, từ khi xuyên qua cậu chưa từng nhìn thấy mặt bịn họ, trong giấc mơ rất mơ hồ, còn về nguyên chủ cậu nhớ không nhầm thì chính là không muốn gợi lại kí ức đau buồn nên không để.
Bữa cơm trôi qua tầm 5 phút cậu đã chịu không nổi mà lên tiếng " Ba mẹ "
" Hửm sao vậy? " Cố Nhất nghe cậu bỗng nhiên gọi thì nhìn cậu.
" Hai người có ảnh của ba mẹ con không ? " Nếu bọn họ không có cậu cũng chẳng biết tìm đâu ra ảnh vì ba mẹ cậu sau vụ tai nạn sớm đã rơi vào dĩ vãng.
Nhưng thật may.
" Có chứ, đợi mẹ chút " Nói xong bà tự mình chạy lên lầu lấy ảnh.
Khương Bất Dạ cũng buông đũa xuống hai bàn tay đặt trên đầu gối, cậu có cảm giác gì đó rất lạ.
Đến khi bà đưa ảnh cho cậu, cậu mới biết lí do dẫn đến cảm giác kì lạ ấy.
Khương Bất Dạ vô thức sờ lên tấm ảnh được đóng khung gọn gàng rồi sờ vào mắt mình.
Lý Duệ nhìn thấy hành động ấy thì cười nhẹ " Đôi mắt của con rất giống mẹ con "
Khuôn mặt cậu mờ mịt, nhắm mắt rồi mở ra lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy, cậu ....!không thấy.
Không thể nhìn thấy khuôn mặt người trong ảnh, trong mắt cậu nó chỉ có những màu sắc loang lổ, hoàn toàn không thấy rõ.
Nghe câu nói của Lý Duệ mặt cậu tái mét trong đầu vang vọng câu nói tao thực ghét đôi mắt của nó , một đứa trẻ khác xen vào nói thêm vì nó có đôi mắt giống viện trưởng nên luôn được viện trưởng ưu ái .
Rồi là tiếng rì rầm to nhỏ nhưng đều có mục đích chung là sỉ nhục, bắt nạt, chửi rủa cậu.
Đây hoàn toàn là việc đã từng phát sinh ở kiếp trước.
Khương Bất Dạ quay phắt đầu nhìn Cố Nhất, Lý Duệ và Cố Bắc Thượng những khuôn mặt ấy lại hiện lên, nó pha trộn những mặt trái của con người và xã hội.
Bọn họ đang khinh bỉ cậu, chế nhạo cậu.
Lại nhìn vào bức hình, lần này cậu thấy rõ rồi nhưng là cảnh