Một ngày nữa cứ thế mà trôi qua, Khương Bất Dạ luôn cảm thấy có cảm giác kì lạ.
Cậu luôn thấy bất an nhưng nghĩ lại chắc do bản thân mệt mỏi nên mới dẫn đến cảm giác này.
" Làm sao vậy? " Giờ tự học buổi tối đã kết thúc nhưng cậu vẫn ngồi đơ ra trong lớp Cố Bắc Thượng liền tiến vào.
" A ? Không có gì.
Tan ròi sao ? " Cậu giật mình nhìn bạn bè thu dọn sách vở cũng nhanh chóng thu lại.
" Sao hôm nay em cứ đờ đẫn ra vậy ? Có chuyện gì à ? " Triệu Thạcdựa vào tường hỏi cậu.
" Đúng vậy, cả ngày hôm nay cậu đều mất tập trung như vậy " Triệu Uy sờ tay lên trán cậu " Không có sốt mà ? "
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện lại không phát hiện Thẩm Giao Giao đứng từ xa căm ghét nhìn bóng lưng Khương Bất Dạ được mọi người vây quanh hỏi han ân cần.
Cô ta nắm chặt điện thoại, ngón tay siết đến mức trắng bệch.
Khương Bất Dạ rùng mình một cái quay đầu, vẫn là không thấy gì.
Cậu lắc đầu.
" Vậy bọn tôi về trước đây " Triệu Uy và Triệu Thạc đều vẫy tay chào hai người nhưng chỉ có Cố Bắc Thượng đáp lại.
Không thấy gì nhưng lại có cảm giác khiến cậu không thể không liên tưởng đến....!ma ?!!
Khương Bất Dạ run lên nắm chặt tay Cố Bắc Thượng, đứng cạnh nam chính hưởng ké vầng hào quang của nhân vật chính chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Cố Bắc Thượng nhướn mày, em trai hắn hôm nay làm sao vậy ? Cứ luôn kì lạ như thế.
" Anh "
Đột nhiên cậu lên tiếng khiến hắn cũng giật mình.
" Cho em đi ở giữa " Khương Bất Dạ nghiêm túc nhìn hắn, cậu cảm thấy đứng bên cạnh thôi chưa đủ.
??? Cố Bắc Thượng ngốc luôn rồi, chỉ có hai người thì đi ở giữa kiểu gì? Và sự thật đã chứng minh cho hắn thấy cậu thực sự đi được ở giữa.
Không, thay vì nói thế hãy nói là chui luôn vào lòng hắn.
Xe đến cậu nhảy luôn lên xe và vẫn không quên giữ cửa cho hắn.
" Anh mau lên " Dù là nam chính nhưng khả năng die khá cao trong những truyện kinh dị nhé.
Hắn nhăn mặt.
Vừa về đến nhà Khương Bất Dạ đã chảy ngay vào.
Tuyệt vời, ấm quá!
Vừa nãy thì nhớ giữ cửa bây giờ quên luôn hắn rồi ? Cố Bắc Thượng đứng ngoài cửa một lúc thì đen mặt đẩy cửa vào lại thấy cậu vui vẻ chạy lên tầng.
Tịnh tâm ! Tịnh tâm ! Đây là em trai hắn, đụng vào là hắn bị gấp 10 lần, ngày mai còn phải thi.
Tịnh tâm ! Tịnh tâm!
" Anh trao ới ~~" Khương Bất Dạ đứng trước cửa phòng Cố Bắc Thượng gõ vài cái rồi cất tiếng gọi ngọt xớt.
" Chuyện gì? " Hắn vừa mới ôn bài xong, vốn định đi ngủ lại nghe tiếng gọi nên mệt mỏi ra mở cửa.
Còn chưa kịp định hình đã thấy Khương Bất Dạ ôm chăn gối lao thẳng vào phòng phi lên giường chiếm tọa nửa chiếc giường của hắn.
Cố Bắc Thượng nhăn mày, đóng cửa lại rồi đến bên giường nhìn cậu.
" Em làm gì? "
Khương Bất Dạ ngẩng đầu dậy " Thấy anh ngủ một