" A ...!Alo ? " Triệu Uy run rẩy đứng lên bước vào nhà vệ sinh khóa cửa.
" Uy Uy.
" Giọng nói Ngô Cận phát ra từ bên kia đầu dây trông có vẻ nặng nề.
Cậu nuốt nước miếng một cái rồi cố để giọng không run.
" Vâng, em đây.
"
" Ồ.
Còn rất thản nhiên nhỉ ? "
Triệu Uy trợn mắt, hoảng sợ thật rồi.
" Cố Bắc Thượng vừa gửi anh một đoạn video.
Đợi lát nữa anh đến đón em về chúng ta cùng xem.
" Lúc Ngô Cận nói còn có thể nghe thấy tiếng xe cộ đi lại.
Triệu Uy thầm mắng trong lòng chẳng phải anh xem rồi sao ? Còn muốn xem lại ? Nhưng mà đâu có dám nói.
" Là ...!là video gì vậy ? "
" Em không biết ? "
" ....!Biết.
"
" Tốt lắm, chuẩn bị đi.
" Sau đó liền cúp máy.
Triệu Uy nhìn màn hình điện thoại đã tối lại mà hét ầm lên.
Khương Bất Dạ ở bên ngoài bị tiếng hét đột ngột của Triệu Uy dọa giật mình.
"Cậu ta bị làm sao vậy ? "
" Bị điên.
" Cố Bắc Thượng xiên miếng táo đưa đến mép miệng Khương Bất Dạ, cậu cũng rất tự nhiên há miệng đón lấy.
" Cố ! Bắc ! Thượng ! " Triệu Uy đá tung cửa gầm lên rồi cvụt đến định nắm lấy cổ áo hắn nhưng bị hắn tránh ra.
" Nam nam thụ thụ bất thân ! Cậu cút ra đằng kia, đừng chạm vào tôi a.
"
" Cmn tôi giết anh.
"
" Nếu Ngô Cận biết cậu lại có ý đồ chạm vào tôi cậu lại thêm tội đấy.
"
Triệu Uy dừng bước chân đuổi theo hắn hậm hực quay qua Khương Bất Dạ đang ngồi xem kịch vui.
" Ấy.
" Cố Bắc Thượng kéo Khương Bất Dạ lên rất biết cơ hội mà ôm người vào lòng " Em ấy lại càng không được.
"
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Triệu Uy tâm như tro tàn héo rũ xuống đất.
Quả nhiên Trần Minh tiến vào báo rằng Ngô Cận đã đến đang chờ Triệu Uy bên ngoài, nói cậu nhanh ra một chút.
Triệu Uy lần thứ hai nuốt nước miếng đi ra, trước khi ra khỏi cửa còn không quên giơ ngón giữa với Cố Bắc Thượng.
Đợi đến khi cửa đóng lại Triệu Thạc mới cười khằng khặc đập tay với Cố Bắc Thượng.
Video thực chất là anh quay, Cố Bắc Thượng vừa nãy hóa thân thành bình giấm tinh nào có tâm trạng để ý đến việc quay lại.
Còn lí do tại sao á ? Kì thực là do mấy hôm trước hai anh em họ đang tranh mua một đôi giày mới ra mắt phiên bản giới hạn.
Đáng lẽ ra người giành được là anh nhưng nhóc kia chơi ăn gian nên mới cướp được.
Anh vẫn ghi thù.
Khương Bất Dạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi hỏi Cố Bắc Thượng " Anh, tại sao Triệu Uy lại sợ anh Ngô Cận như vậy ? "
Cố Bắc Thượng cười sủng nịnh xoa đầu cậu.
Khương Bất Dạ của hắn vẫn như vậy, vẫn đơn thuần mà lại ngốc nghếch như thế.
Rõ ràng cái gì cũng giỏi nhất là cướp mất tim hắn nhưng cứ động vào chuyện tình cảm thì EQ của cậu coi như bằng không.
Nghĩ một chút về sau này, hắn thấy con đường tán tỉnh vợ hắn có chút khó khăn.
" Sau này em sẽ biết.
"
Nhưng mà cần gì đến sau này, bởi vì lúc Khương Bất Dạ đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới thì thấy cảnh mà trẻ em không nên nhìn.
Cậu mở to mắt chỉ xuống hai người đang hôn nhau dưới kia như không tin được.
Cố Bắc Thượng nhẹ nhàng