Đến khi về đến nhà, sau bữa cơm và trở lại trường học Khương Bất Dạ vẫn chẳng thể nào nhớ nổi hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà mọi người đều kỳ lạ và vội vàng như vậy.
Hôm nay bọn họ không có tiết tự học buổi tối nên về sớm hơn mọi khi, hiện tại đã hơn sáu rưỡi rồi nhưng đợi mãi vẫn không thấy Cố Bắc Thượng cùng Triệu Thạc và Triệu Uy ba người.
Bỗng chuông điện thoại reo lên, tên hiển thị trên đó là Cố Bắc Thượng.
" Alo ? "
" Dạ Dạ anh xin lỗi nhưng hôm qua bọn anh phải ở lại muộn hơn để ôn tập vậy nên không thể cùng em về nhà, em cứ về trước đi nhé, không cần đợi anh đâu.
" Cố Bắc Thượng ở đầu dây bên kia gấp gáp nói một hồi rồi im lặng đợi cậu đáp lại.
Khương Bất Dạ lúc này mới nhớ ra đúng là đầu giờ chiều khi bọn họ đến trường Cố Bắc Thượng có nhắc về vấn đề này rồi.
" Được, vậy em về trước nhé.
"
" Ừm, về cẩn thận.
"
" Vâng.
"
Trong lúc hai người nói chuyện điện thoại xe cũng đã đến đón, người đến là Lâu Thành.
Thấy cậu ngồi vào xe Lâu Thành mỉm cười chào một tiếng cậu chủ nhỏ rồi lái xe rời đi.
Khương Bất Dạ tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn quang cảnh bên ngoài đang lui dần về phía sau trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc lạ thường khiến đầu cậu hơi khó chịu.
Bất ngờ một dòng kí ức như một đoạn phim ngắn vỡ vụn thành từng mảnh chậm chạp hiện lên trong đầu cậu, một cảm giác đau nhói ở đầu truyền đến.
Cậu đưa tay lên day day hai bên thái dương.
Trong dòng kí ức đó cũng là quanh cảnh phố xá đang dần lùi lại về sau, nhưng chúng có một sự khác biệt không lớn cũng không nhỏ chỉ là như thế nào cũng tìm không ra rốt cuộc là khác ở đâu, khác ở chỗ nào.
Nom trạng thái của Khương Bất Dạ có chút không ổn Lâu Thành lo lắng nhẹ giọng gọi một tiếng cậu chủ.
Như được kéo ra khỏi cơn mộng, Khương Bất Dạ bỗng bừng tỉnh ngơ ngác nhìn Lâu Thành sau đó nhíu mày nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế.
Đây không phải lần đầu tiên cậu bị như thế này, mỗi lần đầu đều đau đến nỗi không chịu nổi.
Tình trạng này đã kéo dài khoảng một tháng rồi, không phải lúc nào cũng bị, chỉ là thi thoảng thôi.
Điều khiến cậu khó hiểu là những ký ức này từ đâu mà có ? Là của nguyên chủ trước đây ư ? Nhưng cậu luôn có cảm giác không phải.
Mà mỗi lần như cậy xong cậu lại chẳng nhớ rõ gì cả chỉ lờ mờ nhớ được đôi chút rồi lại quên ngay.
Giống như bị hiện tượng kí ức ảo giác Dejavu*.
* Kí ức ảo giác Dejavu : là hiện tượng mà một người cảm thấy rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đên là “đã thấy”.
Có một số trường phái giải thích Dejavu là một hiện tượng huyền bí.
Tuy nhiên theo khoa học chính thống đã bác bỏ cách giải thích Dejavu thuộc phạm trù “tiên tri”.
Khi hỏi những người đã trải qua cảm giác này thì họ mô tả