......!
Trên mặt cô là nụ cười thản nhiên, khi thấy người mở cửa là anh, trong chớp mắt bèn ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Ngài Phong, chào buổi chiều."
So với sự điềm đạm của cô thì con gái Trần Đồng hoạt bát hơn không ít, giòn giã gọi: "Chú út, chào buổi chiều!"
Ngay sau đó liền vẫy tay với Phong Dịch, lắc qua lắc lại cái cốc ống hút trẻ em được xách trong tay: "Phong Dịch, tớ đến rồi!"
Phong Dịch nhảy nhót tới cửa, lấy một đôi dép dành cho trẻ nhỏ ra rồi đặt bên chân Trần Đồng.
buồn bực phàn nàn: "Đồng Đồng, sao giờ cậu mới đến, tớ đợi cậu lâu lắm rồi đó, có phải cậu lại ngủ nướng không."
Hôm nay Trần Đồng mặc một bộ váy ca rô màu vàng nhạt, xoải bước với cái túi đeo nhỏ cùng màu, tóc chia làm hai phần buộc ở sau tai, bên trái kẹp một chiếc kẹp hình Miffy, trên khuôn mặt tròn phủ một lớp hồng nhạt, từng hành động cử chỉ đều có sự ngây thơ đáng yêu của con nít, Phong Dịch nhìn mà gãi đầu gãi tai, khuôn mặt đỏ bừng.
"Tớ làm bài tập xong thì mẹ bảo ngủ trưa đã rồi hẵng qua, cầm giúp tớ chút."
Trần Đồng đưa cốc nước cho cậu, cởi giày xăng đan ra, xỏ bàn chân nhỏ trắng nõn vào chiếc dép trẻ em màu hồng nhạt.
"Sáng nay mẹ tớ có làm rất nhiều bánh pie vị đậu đỏ, tớ đã mang hết tới đây, chúng ta có thể ăn chung, cực kỳ ngon, còn ngon hơn cả điểm tâm được bán trong tiệm, chú út và dì cũng ăn cùng đi!"
Đương nhiên chú út và dì là đang gọi Phong Lâm và Trần Tử Du, người sau lúng túng giần giật môi: "Dì phải ra ngoài ngay, giờ không ăn, cảm ơn con."
Mạnh Kiểu Kiểu đưa hộp đồ ăn xách trong tay cho Phong Lâm: "Có lẽ vẫn còn nóng."
Bánh pie đậu đỏ ngon nhất khi ăn nóng, Phong Dịch từng ăn bánh pie đậu đỏ do Mạnh Kiểu Kiểu làm, giờ phút này trông bắt thèm nhìn chằm chằm hộp đồ ăn trong tay Phong Lâm, giọng nói lảnh lót: "Cảm ơn dì Kiểu Kiểu!"
Sự thận trọng và gia giáo của cháu trai đều vứt cho chó ăn, Phong Lâm không tiện từ chối, đưa hộp đồ ăn cho Phong Dịch, nói cảm ơn với Mạnh Kiểu Kiểu.
Đối lập với phản ứng của Phong Dịch mới nãy khi cô mang nhân sâm tổ yến vào nhà, Trần Tử Du không nói rõ được cảm nhận trong lòng, mím môi nhẹ giọng thúc giục: "Phong Lâm, chúng ta đi thôi, phim phát sóng lúc hai giờ năm mươi phút."
Trải qua đêm mấy tên côn đồ gây chuyện