Mãi đến khi viên kẹo xí muội đã tan hết trong miệng, người Mạnh Kiểu Kiểu đang đợi mới thong thả tới muộn, đối phương có mái tóc vàng kiêu ngạo chói mắt, tóc mái lộn xộn trên trán gần như che khuất mắt, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Phong Lâm bắt giữ được vẻ tìm tòi nghiên cứu trong mắt đối phương.
Mạnh Kiểu Kiểu cũng chú ý tới Trần Kim, cô giơ cao tay chào hỏi anh ấy từ bên kia đường, trên mặt là nụ cười rạng rỡ có hơi làm càn, khác một trời một vực với cô gái lúc lạnh lùng lúc nhút nhát trong trường.
Đúng lúc đến đèn xanh, xe vào buổi tối rất ít, cô vội vàng chạy về phía lối đi dành cho người đi bộ.
Đầu bên kia có bạn trai côn đồ của cô.
Chưa qua hết đường, cô chợt quay đầu: "Phong Lâm, ngày mai gặp nhé."
Nụ cười rạng rỡ trên mặt, là dành cho anh.
Anh khẽ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng thoáng giãn ra: "Hẹn gặp lại."
Phong Lâm đưa mắt nhìn cô lên chiếc mô tô màu đỏ đen, tay cô đặt lên vai người ấy, gió truyền đến tiếng nói chuyện của hai người.
"Bạn trong trường sao?"
"Ừm...Chắc là vậy..."
Cô trả lời không quá chắc chắn, đạp ga một cái, động cơ nổ vang.
Trong đêm tối gió lạnh hiu hiu, tiếng động này đặc biệt đột ngột chói tai, chiếc mô tô chở cô nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi không nghe thấy tiếng nổ nữa, anh mới vẫy tay cản chiếc taxi để về nhà.
Ngày hôm sau có tiết bồi dưỡng thi lý, lúc Phong Lâm đến lớp vẫn còn sớm, Mạnh Kiểu Kiểu chưa tới, anh tiếp tục ngồi ở bàn cuối như cũ.
Anh dùng một tay chống mặt, không nhìn ra được chút cảm xúc biến động gì trên đó.
Chợt có người vỗ nhẹ vai anh, lông mày lưỡi mác khẽ nhếch, anh bình tĩnh quay mặt lại, một nữ sinh xa lạ đang đỏ mặt thẹn thùng hỏi anh: "Bạn Phong Lâm, tớ có thể ngồi đây không?"
Cô chỉ chỗ ngồi cùng bàn với anh.
Lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, khó nhìn kỹ được động tác này, anh hơi mím môi: "Xin lỗi, chỗ này có người rồi."
Nữ sinh kia nhanh chóng xua tay: "À, không sao, thế tớ ngồi chỗ khác vậy."
Cô ấy đi về phía trước vài bước rồi ngồi xuống bên cạnh một nữ sinh khác, người đó đẩy cô ấy hai cái rồi thủ thỉ bên tai, nhanh chóng liếc nhìn Phong Lâm, hai người tiếp tục cười đùa với nhau.
Anh mím môi chặt hơn, để giấy nháp và bút nước của mình lên chỗ bên cạnh.
Hôm nay Mạnh Kiểu Kiểu trực nhật, cô chạy một mạch tới sau khi quét tước vệ sinh xong, lúc đến lớp bồi dưỡng vừa thở dốc vừa tìm chỗ trống, Phong Lâm xoay người thì trông thấy cô, anh cất giấy nháp và bút đi.
Cô nhất thời không động đậy, đứng tại chỗ chần chừ do dự, mãi đến khi anh vẫy tay, cô mới cất bước tiến lên.
Vừa ngồi xuống, còn chưa ổn định lại hơi thở, giáo viên vật lý đã bước vào, thông