Beta: Minh Nguyệt
Chương 7
........!
Khi đưa Phong Dịch về đến nhà, sắc trời đã tối, hẹn đi chơi bóng với Trì Thịnh nhưng lại không đến được, nhưng bảo anh trông một học sinh tiểu học làm bài tập thì quá chán, còn không bằng về công ty tăng ca.
Xe chạy được nửa đường bỗng nhận được cuộc gọi từ Trì Thịnh, hỏi anh có tới ăn khuya không.
Thành phố nhỏ Phúc Châu an nhàn ở phía Nam này, lúc náo nhiệt nhất không phải là ban ngày, mà là buổi tối, trong mười người địa phương thì hết tám người đã có thói quen ăn khuya, Phong Lâm đi học làm việc ở ngoài nhiều năm, không hứng thú mấy với việc này, chẳng qua đã một khoảng thời gian ngắn anh không gặp Trì Thịnh rồi, sau khi hỏi rõ chỗ, xe liền rẽ ngoặt.
Trì Thịnh học đại học ở học viện cảnh sát, sau khi tốt nghiệp hiển nhiên sẽ trở thành một cảnh sát nhân dân cần cù, Phong Lâm bận thì người ta còn bận hơn cả anh, đi theo hướng dẫn tới được chỗ chỉ định, tiếng la hét trong quán ăn khuya truyền ra hết đợt này tới đợt khác, anh còn đang do dự có nên xuống xe không hay là đi thẳng cho rồi, Trì Thịnh đã nhận ra bảng số xe của anh từ xa, bèn vẫy tay với anh, Phong Lâm đành phải dừng xe tắt máy.
Cùng ăn còn có ba đồng nghiệp của Trì Thịnh, Phong Lâm không cùng một nhóm với bọn họ nên cũng không có tiếng nói chung, anh ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, khi nhắc tới anh, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tiếp một hai câu, gọi một chai nước suối giải khát, tới cả rượu cũng chưa uống.
Nếu bạn hỏi anh, ngồi không có chán không, quả thật rất chán, nhưng anh không muốn về nhà, không muốn phải ở một mình, cũng không phải là anh không có bạn, chỉ cần một cuộc gọi của anh thì có rất nhiều người sẽ tổ chức một bữa mời anh chơi, thể loại nào cũng có.
Nhưng anh lại không thấy thú vị, không bằng ngồi ở đây nghe người khác nói nhảm.
Trì Thịnh là người duy nhất trong vòng của bọn họ không đi theo con đường của gia đình, rất nhiều người đều nói anh ấy không biết tốt xấu, không làm phú nhị đại (1) cho tốt, lại muốn đi làm cảnh sát ở cơ sở nhỏ dãi nắng dầm mưa.
(1) Phú nhị đại: Hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Phong Lâm không tỏ thái độ gì hết, nhưng trong lòng mơ hồ cũng có chút hâm mộ anh ấy, Trì Thịnh nhỏ hơn anh hai tuổi, lại tìm được cách sống mình muốn.
"Thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp sao? Đáp án là sẽ, nhưng nó sẽ không tự nhiên trở nên tốt đẹp, dù thế nào thì vẫn phải có người trả giá và thay đổi.
Lúc nhỏ tớ vừa thấy cảnh sát bắt người xấu thì rất là phấn khởi, khi đó đã có chí hướng phải trở thành một cảnh sát."
Đây là nguyên câu nói của Trì Thịnh, mà anh ấy cũng đang nỗ lực hướng tới mục tiêu mình định ra.
Như vậy còn anh thì