Chương 10:
Người đến có cậu của Kiều Kiều, em trai của mẹ Kiều, tuy rằng đều ở cùng một thành phố nhưng bình thường tần suất qua lại lại cực kỳ thấp, trừ những ngày tụ tập ăn uống vào tết thì đa số thời gian đều thông qua điện thoại để liên lạc tình cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay cậu đến quả nhiên là cũng do có chuyện mới tới cửa, ông ta ngồi xuống không lâu liền lấy thiệp mời ra, em họ Nguyệt Nguyệt tuần sau sẽ kết hôn.
Mẹ Kiều nhìn tấm thiệp mời màu đỏ kia, vừa hâm mộ vừa cảm thán: “Aizzz, đến Nguyệt Nguyệt cũng đã phải kết hôn, thật là nhanh. Ở trong lòng chị con bé vẫn còn là một đứa trẻ đó.” Đây đã là tấm thiệp mời cưới thứ bảy bà nhận được trong năm nay rồi, mẹ Kiều ít nhiều cũng có chút cảm xúc.
“Cũng không còn nhỏ.” Cậu uống một ngụm trà, liếc mắt Kiều Kiều đang ngồi nghịch điện thoại một bên, “So với Kiều Nhi thì nhỏ hơn 8 tháng.”
Động tác lướt điện thoại của Kiều Kiều khựng lại, không hé răng.
Mẹ Kiều cũng nghe ra được ẩn ý trong lời này, bèn lảng sang chuyện khác: “Đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao? Em cũng không nói sớm, sớm nói thì chị có thể nhìn xem có việc gì cần giúp hay không.”
“Không có việc gì cần giúp.” Cậu nói: “Nhà trai đều đã chuẩn bị hết, gia đình đối phương có điều kiện rất tốt, đối xử với Nguyệt Nguyệt nhà em rất thật lòng, lại cực kỳ để bụng.”
“Nguyệt Nguyệt chính là người quen người thích.” Mẹ Kiều nói.
Cậu đem ánh mắt chuyển lên trên người Kiều Kiều: “Hiện tại Kiều Nhi thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khá tốt ạ.”
“Cháu cũng đừng quá bắt bẻ.” Cậu khuyên bảo cô: “Tính cách cháu vốn đã.... muốn tìm một người mọi thứ đều phù hợp thì nào có dễ dàng như thế. Nếu như đã không thể thì chỉ cần gia đình có điều kiện tốt, ta cảm thấy có thể suy xét.”
Kiều Kiều cảm thấy cùng với người cậu này của cô đôi co cũng quá không có ý nghĩa, gật đầu phụ họa: “Cậu nói rất đúng.”
Cậu Kiều thời trẻ là một lãnh đạo nhỏ ở cục xây dựng, chức không lớn nhưng là người thích dạy dỗ người khác, vừa nói là căn bản không thể dùng được, “Giống như Nguyệt Nguyệt nhà cậu, so với con tốt hơn rất nhiều đúng không? Nhưng cuối cùng lại lấy người này, thật ra ngoại hình cậu cũng không quá vừa lòng nhưng thắng ở chỗ thương con bé, công việc cũng ổn định.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách nói chuyện đạp người khác xuống này khiến người nghe cực kỳ khó chịu, Kiều Kiều không nói gì, mẹ Kiều cũng nghẹn tới mức có chút tức giận, cố kỵ mặt mũi, cực kỳ uyển chuyển nói: “Kiều Kiều không vội, chị còn muốn giữ con bé thêm hai năm.”
“Kết hôn đúng thật là không vội, nhưng cũng không sai biệt lắm nên tìm hiểu yêu đương rồi. Yêu đương hai năm rồi kết hôn chính là phù hợp nhất.”
Tuy rằng cảm thấy em trai mình nói chuyện không xuôi tay nhưng câu này đã nói đến tâm của mẹ Kiều.
Kiều Kiều vốn định lắm miệng một câu, ai ngờ Mẹ Kiều giành trước một bước đã đáp lời: “Có đối tượng tìm hiểu rồi.”
Kiều Kiều nhìn về phía mẹ mình: “?”
Ai? Cô sao?
Người cậu này thế mà cũng có chút giật mình, thấy phản ứng của Kiều Kiều, bắt đầu nghi ngờ: “Thật sao?”
Kiều Kiều rất nhanh phản ứng lại, mẹ cô có lẽ muốn giúp cô giảng hỏa, vì thế gật đầu thừa nhận: “Đúng thế, đúng là có người như thế…“
Cậu nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không miệt mài đeo đuổi, ông ta vấn cũng là vì chuyện của con gái nhà mình mà tới, hàn huyên với mẹ Kiều vài câu việc nhà liền rời đi.
***
Mới đầu Kiều Kiều không để bụng, đến lúc dùng cơm chiều, mẹ Kiều do dự một lúc, vẫn nói: “Nếu là người thích hợp thì dẫn tới nhà để mẹ gặp xem.”
“Dạ?” Kiều Kiều thật sự không hiểu, “Ai cơ ạ?”
“Thì chính là cái người…” Mẹ Kiều ám chỉ: “Cái người mà mỗi buổi tối đều đi gặp mặt đó.”
Kiều Kiều thấy thế mới biết mẹ cô hóa ra đều hiểu lầm cái gì đó, vội vàng xua tay: “Không phải giống như mẹ nghĩ đâu, người mỗi ngày đều gặp chỉ là một người bạn thôi.”
“Có bạn bè nào mà mỗi tối đều gặp mặt?” mẹ Kiều không tin, cảm thấy con gái đã lớn đều bắt đầu lừa gạt mình giữ bí mật, nghĩ đến lại tưởng tượng bỗng nhiên có chút nghĩ mà sợ, “Không phải là con đang làm chuyện xấu gì chứ?”
“Không có.” Kiều Kiều nói, “Có một người bạn bị thương, con giúp người ta dắt chó đi dạo mà thôi.”
Mẹ Kiều nghe thế bộ dạng chịu đả kích, mỗi ngày con gái đi ra ngoài không phải để gặp bạn trai, mà là đi gặp một con chó.
Nhìn thấy bộ dạng ngây người của mẹ Kiều, Kiều Kiều bỗng nhiên có chút áy náy, nhận từng chiếc bom đỏ của từng người ít nhiều vẫn phá hủy đi năng lực thừa nhận của mẹ Kiều.
Sau khi mẹ Kiều về hưu, tuy rằng vẫn tích cực tham gia các hoạt động xã khu các kiểu nhưng cuộc sống tóm lại vẫn rất cô đơn. Sau khi bà ly hôn thì vì Kiều Kiều nên cũng không tái hôn, vài chục năm qua đều một mình như thế.
Hiện tại con cái cũng đã lớn, trong lòng cũng chỉ có một chuyện như thế,
Kiều Kiều đảm bảo với mẹ Kiều: “Nếu con có bạn trai, con sẽ nói với mẹ đầu tiên, được không?”
Mẹ Kiều uể oải mà không lên nổi tinh thần, sau một hồi lâu im lặng, “Ăn cơm đi.”
Tuy rằng mẹ Kiều không nói gì nữa nhưng nhìn ra được cực kỳ mất mát, lúc rửa chén cũng không ca hát như ngày thường. Kiều Kiều đi qua đi lại ở cửa phòng bếp hai vòng, đi qua ôm lấy mẹ Kiều từ phía sau.
Thấy cô như một con gấu Koala, mẹ Kiều tức giận mà cười: “Còn tưởng là mình nhỏ lắm sao? Nặng chết mất, tránh ra.”
Kiều Kiều không đi, ôm bà càng chặt hơn.
Mẹ Kiều thở dài, cũng không hề đuổi cô, vừa rửa mâm vừa nói ra lời trong lòng, “Mẹ không muốn tạo áp lực cho con, nhưng cũng không không chế được mà suy nghĩ. Cái tình cách này của con, đương nhiên so với chuyện khác mẹ phải nhọc lòng hơn rất nhiều.”
Kiều Kiều chôn mặt ở cổ bà: “Con biết.”
Thật ra từ lúc còn rất nhỏ, tính cách cô không phải như thế này, cũng giống với những đứa bé gái cùng tuổi đó, thích nói thích cười thích phá phách, sau đó bởi vì bị đưa đi gửi nuôi ở các gia đình, nhìn quen các loại sắc mặt, cũng từ từ mà nói ít dần đi.
Khi bị ghét bỏ, thường tránh qua một bên hạ thấp cảm giác tồn tại, sợ gây thêm phiền toái cho người ta.
Sợ Mẹ Kiều nhọc lòng.
Năm đó lúc mẹ Kiều phát hiện con gái trở nên quá hướng nội, gặp người khác đều theo bản năng mà trốn tránh thì cũng từng mang cô đi khám bác sĩ tâm lý. Nhưng tình trạng vẫn luôn không tốt lên, mấy năm nay làm giáo viên mỹ thuật tiểu học, tiếp xúc nhiều người hơn, tính cách của Kiều Kiều đã rộng rãi hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn luôn không yêu đương, một lần cũng chưa từng. Điểm này vẫn luôn là tâm bệnh của mẹ Kiều.
“Hôm nay là do mẹ quá sốt ruột.” Mẹ Kiều lau tay vào tạp dề, xoay người mỉm cười nhìn con gái: “Nhưng con đấy, đừng có tốn thời gian trên người một con cún, được không?”
Kiều Kiều gật đầu, ôm mẹ Kiều, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Nếu tùy tiện tìm một người thì mẹ mới không cảm thấy an tâm. Tin con đi, người sau này con mang tới gặp mẹ nhất định là người rất tốt.”
Mẹ Kiều nghĩ xong cũng bình thường trả lại, người ta nói rằng con cháu có phúc của con cháu, bà sốt ruột thì cũng vô dụng, vẫy tay, “Thôi thôi, đi dắt chó đi dạo của con đi.”
Buổi tối lúc cô đến nhà Lâm Viễn Chu, phát hiện nhà anh có người.