Thông tin truyện Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

271

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 17877 lượt

REVIEW TRUYỆN ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, ngược tâm, nữ cường, SE

Độ dài: 32 chương

Tình trạng: Hoàn - sắp được chuyển thể thành phim.

_________

Ai sống trên đời này, cũng đều giữ cho mình một giấc mơ. Có người mơ hạnh phúc, có người mơ giàu sang. Còn đối với Hướng Viễn, giấc mơ của cô chỉ duy nhất là Diệp Khiên Trạch. Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, giấc mơ ấy vẫn luôn tồn tại và vẹn nguyên trong trái tim cô…

***

Hướng Viễn từ nhỏ đã có một tuổi thơ cơ cực. Năm mười tuổi, cô mất đi mẹ và người em trai Hướng Dĩ cô yêu thương nhất. Trong cái lứa tuổi khi mà bạn bè còn đang được cắp sách đến trường thì cô gái bé nhỏ ấy đã một thân một mình làm trụ cột gia đình. Bởi cô có một người cha bạc nhược, yếu đuối. Dần dần, nỗi lo cơm áo gạo tiền đã vô tình vô tình cướp mất đi nụ cười hồn nhiên, vô tư của cô bé Hướng Viễn.

Nhưng cũng chính bởi hoàn cảnh đặc biệt như thế mà cô luôn nỗ lực hết sức để trở nên giàu có, để có một cuộc sống tốt hơn, có thể lo cho những người mà cô yêu quý. Hướng Viễn cô sinh ra đã không phải đóa hoa mong manh cần bảo vệ mà là một nhành cỏ dại cho dù phong ba bão táp vẫn tự mình vươn lên.

Cô thông minh, tài giỏi, mạnh mẽ nhưng có ai hiểu chăng, tận sâu thẳm trong tâm hồn Hướng Viễn luôn có một thứ yếu đuối tồn tại. Đó chính là ánh trăng miền sơn cước cùng với ước mơ tình yêu thuở thiếu thời. Đó chính là ánh trăng đẹp nhất trong kí ức của Hướng Viễn, có cậu bé ngồi cạnh cô, bên bờ suối nhỏ, cùng cô ngắm trăng.

“Với Hướng Viễn mà nói, mặt trăng lúc nào cũng ở trên trời, nó xuất hiện thì có gì là lạ đâu, nhưng khi ngắm gương mặt nghiêng nghiêng hiền lành của Khiên Trạch, cô cảm thấy anh như hòa vào làm một với ánh trăng kia, cô bỗng phát hiện ra, ánh trăng này quả thực đẹp đẽ biết bao nhiêu.”

Ánh trăng miền sơn cước, Diệp Khiên Trạch từng nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ mãi mãi không xa nhau.”

Chỉ bằng những lời nói ngô nghê thời bé mà Hướng Viễn đã ấp ủ theo mình bao nhiêu năm ròng rã, đó cũng chính là động lực để Hướng Viễn luôn nỗ lưc trong cuộc sống. Vì một lời hứa hẹn vô tình ấy, Hướng Viễn vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó có thể cùng chàng trai kia chung đôi. Và vào năm cô hai mươi bảy tuổi, nguyện ước đó đã trở thành sự thật, cô đã được gả cho Diệp Khiên Trạch, gả cho giấc mơ duy nhất trong tim cô.

Cuộc sống hôn nhân của họ cũng không quá đặc biệt, cô vẫn đi làm chăm chỉ, cần mẫn. Mỗi ngày đều làm việc không dưới mười lăm tiếng đồng hồ, một tuần làm việc đúng bảy ngày, không quản mệt mỏi. Còn Diệp Khiên Trạch thì vẫn luôn dành cho cô những gì tốt đẹp nhất. Tình cảm của anh không quá mãnh liệt không hề có tính chiếm hữu nhưng sự dịu dàng, ngọt ngào như cơn mưa phùn lắc rắc theo gió, phủ ướt vạn vật một cách lặng lẽ, khiến cô càng ngày càng lún sâu hơn.

Họ đều đã lớn, đều đã thay đổi. Cả hai cũng không còn là hai đứa trẻ tùy tiện hứa hẹn năm nào, duy chỉ có một điều, ánh trăng trong lòng Hướng Viễn không bao giờ thay đổi. Thế nhưng tiếc thay, “Ánh trăng đêm ấy, chỉ đẹp đẽ trong lòng cô, còn trong mắt anh, nó chỉ là một hình bóng đã vỡ vụn”

Còn gì đau xót hơn những điều chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người nói đã lãng quên từ lâu, hay nói đúng hơn, những lời ước hẹn đó vốn dĩ người ấy đã chẳng để ý.

Diệp Khiên Trạch biết tình yêu của Hướng Viễn dành cho mình nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa một lần nói “anh yêu em”, ngay cả khi anh cầu hôn cô. Cuộc hôn nhân ấy của họ chính là một bi kịch nghiệt ngã. Dưới anh trăng quê hương năm nào, họ từng thề không xa rời nhau, cuối cùng lại mỗi lúc một xa cách trong cái thế giới phồn hoa này.

Hướng Viễn quá thực tế, Diệp Khiên Trạch quá nặng tình. Chính hai tính cách khác biệt ấy đã khiến khoảng cách giữa anh và cô càng lớn dần. Cho dù nỗ lực, cho dù cam chịu cũng không thể giúp cuộc hôn nhân ấy bền vững.

Và đỉnh điểm của tấn bi kịch ấy là cái chết của Diệp Linh. Họ đã bị đẩy xa nhau đến mức không còn có thể cứu vãn được nữa. Diệp Khiên Trạch thà chọn niềm vui bên một cô gái không rõ lai lịch như Viên Tú chứ nhất quyết không chịu mở lòng cùng Hướng Viễn.

“Anh ta buông tha tất cả mọi người, từ bi với cả thế giới... nhưng lại vô tình với cô, quên không cho người phụ nữ là vợ của anh chút thương xót nào.”

Trong mắt Diệp Khiên Trạch, Hướng Viễn mãi mãi là một người phụ nữ thực dụng và máu lạnh đến đáng sợ. Nhưng anh ta lại quên đi cô cũng chỉ là một con người, một cô gái có trái tim tan vỡ.

Hướng Dao đã từng hỏi một câu: “Hướng Viễn, trái tim chị rốt cuộc làm bằng gì vậy?”. Đến tận cuối vẫn không ai có thể biết được đáp án. Đó có thể là một trái tim vì chai sạn mà trở nên sắt đá, cũng có thể chỉ là một quả tim máu bình thường như bao người khác. Mọi người đều bỏ Hướng Viễn mà đi, chính cô cũng không có quyền lựa chọn được níu giữ ai cả, chỉ có thể ngậm ngùi mạnh mẽ nuốt nỗi đau vào tim mà sống tiếp. Cô cứ như một cây tùng mang theo trái tim trống toang hoác lặng lẽ chống trụ giữa đất trời.

Cuộc đời Hướng Viễn là cả một hành trình lê bước tìm hạnh phúc giữa sa mạc, là một sự bất lực không thể kể cùng ai. Diệp Khiên Trạch yêu Diệp Linh, thương Viên Tú nhưng chưa bao giờ động lòng trước Hướng Viễn. Chỉ vì cô mạnh mẽ, quyết đoán hơn anh ta. Nhưng liệu anh có biết rằng đằng sau sự mạnh mẽ ấy lại là hàng tá những nỗi đau chồng chất?

“Dưới ánh trăng miền sơn cước mãi mãi sáng trong như thưở nào, người ấy với dáng vẻ cúi đầu, mỉm cười, quay người đi cùng hình bóng ánh trăng vụn vỡ và nhợt nhạt đã nằm lại trong một góc sâu thẳm trái tim cô.”

Ánh trăng năm ấy cứ lặng lẽ tỏa sáng soi tận sâu những ngóc ngách của trái tim trống hoác của cô. Khiến Hướng Viễn không thể quên đi, nhưng cũng không biết cách nào khiến cái thứ ánh sáng êm dịu ấy mãi chỉ trong tim cô mà không bị lọt ra khỏi cái lỗ trống kia.

***

Diệp Khiên Trạch đã bốn năm không rõ tung tích, sống chết ra sao. Người nhà họ Diệp đã bắt đầu tin chuyện này lành ít dữ nhiều, chỉ có Hướng Viễn là chưa từng tử bỏ việc tìm kiếm anh, chưa từng bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất.

“Trong bao năm qua, sự chờ đợi được gặp lại Khiên Trạch và có được sự tin tưởng của anh là ánh sáng duy nhất trong lòng Hướng Viễn mỗi khi cô thấy vô vọng, là sắc xanh còn sót lại trên cánh đồng hoang trong trái tim cô”

Thế nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không đợi được ánh sáng ấy. Tình yêu của họ thực sự đã vỡ vụn rồi. “Giờ đây, cô chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Cô không thể khóc, cô chỉ cảm thấy trống trải. Sở dĩ cô luôn nhớ về kỷ niệm cũ cũng để chứng tỏ ký ức của mình không là hư ảo, cũng chỉ mong có một ngày có thể sắp xếp lại gọn gàng.”

Diệp Khiên Trạch là ánh trăng duy nhất trong cuộc đời Hướng Viễn. Ánh trăng tuy đẹp nhưng mãi chỉ là hư vô, mãi không thể với tới mà giữ lại bên mình. Diệp Khiên Trạch không hiểu được lòng Hướng Viễn cũng như ánh trăng mãi không thể hiểu được lòng người, còn trời thì cũng sắp sáng rồi…

***

Thực sự khi gấp lại cuốn truyện, trong lòng tôi không còn gì ngoài một khoảng trống rỗng. “Ánh trăng không hiểu lòng tôi” không phải là cuốn truyện hay nhất của Tân Di Ổ mà tôi từng đọc nhưng lại là câu chuyện khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất.

Tình yêu của cô gái Hướng Viễn ấy quá sâu đậm, dường như đã trở thành một chân lí trong cô, đến nỗi khi mất đi rồi vẫn mãi bàng hoàng, ngơ ngác không thể chấp nhận. Thế nhưng đáp lại tình yêu ấy từ đầu đến cuối chỉ là một câu “Xin lỗi. Cảm ơn em.”

Xin lỗi vì sự bạc bẽo từ kiếp trước của cô để kiếp này phải chịu đựng những đau khổ, vậy cảm ơn vì điều gì? Chính Hướng Viễn cũng không có câu trả lời hoặc trong lòng cô cũng đã hiểu nhưng lại không muốn chấp nhận sự thật quá phũ phàng ấy.

Đây là một câu chuyện thật, quá thật, thật đến đau lòng. Hy vọng “Ánh trăng không hiểu lòng tôi” sẽ là một sự lựa chọn hoàn hảo dành cho những ai yêu thích thể loại này. Thật cảm ơn tác giả Tân Di Ổ đã đem lại một tác phẩm hay và cảm động đến thế.

_________

" ": trích dẫn từ truyện có lược bớt để phù hợp vs rv


Bình luận truyện