Sau khi nhận được lời tỏ tình Trang Nhi như thể mình mới từ một giấc mộng trở về vậy, cô bé không dám tin vào sự thật cũng không thể ngờ rằng nụ hôn đó đã diễn ra.
Thiếu nữ trong tiết học cứ vò đầu bức tóc khiến bạn bè cảm giác như cô học quá hóa bị điên rồi vậy.
Tâm trí cô nàng cứ mãi suy nghĩ về cảnh lúc đó.
Mà hay lắm í mọi người ảnh tỏ tình em xong thì câm như hến, tưởng chừng như không có việc gì hết vậy, ảnh bình thản tới mức đáng sợ, không hề nói chuyện với em nữa luôn chắc là do anh ấy hối hận rồi đúng là tồi mà.
Nhưng mà anh ấy có kèm em học hihi, ngày nào cũng bắt em phải học học học, học đến nỗi tóc của Trang Nhi em sắp bạc trắng luôn rồi.
Khoảng vài tuần sau, em cũng không biết em lấy dũng khí từ đâu mà lại xách đầu đi hỏi ảnh có còn thích em nữa không mới chết ấy chứ.
"Anh hết thích em rồi à???"
"Thế thì đừng kèm em nữa"
"Em không được nhất khối sẽ không nhận lời anh"
Em vừa thốt lên mấy lời đó cái bị ảnh lườm một cái đau ngang hết dám hó hé cái gì luôn.
Cũng cận tới ngày thi cuối học kì một rồi đó mọi người ạ nhanh thật í.
Bao nhiêu công sức ảnh kèm em, em mà không được đứng đầu khối chắc ảnh buồn lắm.
Thôi thì em sẽ cố gắng hết sức làm bài thi sẵn tiện làm luôn người yêu ảnh, chứ để ảnh đợi em vài cũng cảm thấy có chút thương thương nhưng mà cũng có chút không thương.
Sao ta cảm xúc của Trang Nhi em nó lạ lắm, cảm xúc khó hiểu lời nói cũng khó hiểu theo luôn -.-.
Ngày thi đến gần em lo tất bật công việc cũng quên mất anh ấy.
Nhưng mà em có nhận được lời chúc tốt đẹp từ con người đáng ghét đó "Chúc em đứng đầu khối nhé vợ!".
Trời trời có người nào như vậy không chứ, chắc không ai thể ngờ rằng đây là nam thần mà mọi người hâm mộ lạnh lùng, ít nói,...pla pla haizzz.
...
Tuần thi bắt đầu, mấy ngày đầu tiên là thi các môn xã hội thì rất ổn nhưng đến mấy ngày cuối cùng là thi mấy môn tự nhiên.
Em thi xong cứ cảm thấy bản thân mình là không thể nào đứng nhất rồi í huhu.
Vừa nghe tiếng trống hết giờ, em chạy ra khỏi phòng thi nước mắt đầm đìa cứ i như rằng được năm sáu điểm rồi bi quan đoán trước được số phận của em vậy đó.
Vừa ra khỏi phòng thi thì anh đã đứng trước cửa nhìn em, ánh mắt của anh có chút hoảng sợ, lo lắng.
Liền vội bế em mà chạy đến phòng y tế mặc dù chưa hỏi em bị gì cả.
Tới cửa, chỉ thấy phòng y tế trống không, không một bóng người.
Anh