Sau khi hội trại kết thúc được mấy hôm thì giờ này cả trường lại bước vào nhịp sống như hằng ngày giáo viên truyền kiến thức học sinh tiếp thu.
Hôm nay cũng là đầu tuần của tháng tư trời lúc này cũng đã dần dần nắng gắt nhưng mà học sinh thì giờ vẫn còn đang phơi mình ngoài nắng giữa buổi để tập thể dục nhịp điệu.
Tiếng hô nhịp từ loa phát thanh vang ra học sinh từ nhịp từ nhịp mà làm theo đều đến mức không sai một nhịp nào.
Hoàng Nam là người nhận nhiệm vụ mở nhạc nên anh không cần phải đứng giữa nắng như thiếu nữ nhà ta vừa tập xong Trang Nhi chạy nhanh về lớp cùng Đào Anh.
Đến lớp thì mồ hồi, mồ kê đã nhỏ giọt Trang Nhi hớp một hơi nước lạnh xong liền lấy điện thoại trong túi ra:
“Em ước gì không tập thể dục, sao nhà trường có thể tàn nhẫn như vậy thế vừa nắng vừa nóng”.
Bên kia anh nhà mình đang ở trong phòng của ban tuyên truyền vừa thấy tin nhắn của con lợn nhà mình nhắn tin liền gửi lại xong nhếch môi bật cười: “Em có muốn lên đây cùng anh???”.
Phía bên này cô bé gặp tin nhắn của anh liền biến sắc mà đáp lại: “Ai mà thèm, hớ”.
Một lát sau, phía bên ngoài cửa lớp có người xuất hiện gọi tên của Đậu hũ: “Kiệt ơiii”.
Đào Anh sững sờ nhìn theo hướng có tiếng nói, Trang Nhi cũng bất giác theo tự nhiên mà bất ngờ hướng mắt ra trước cửa rồi liền quay xuống nhìn Đào Anh vẻ thắc mắc:
“Cô bạn này là ai vậy???”.
Đào Anh vừa nhìn cô bạn kia vừa nhìn nói: “Mình chả biết, chắc là lại tặng quà tặng ơ”.
Đậu hũ nghe thấy tiếng gọi cũng ngước mắt lên nhìn nhưng rồi lại không quan tâm mà nhìn Đào Anh rồi nói: “Lát tớ đưa cậu đi chơi nhá”.
Cô bạn ngoài cửa thấy người không để ý đến ta cũng liền e thẹn rời đi về lớp.
Phía này trong lớp lại được ăn một hũ giấm siêu chua, Đào Anh cứ nhắc đi nhắc lại tiếng kêu của cô bạn ban nảy: “Kiệt ơi, Kiệt ơi, Kiệt ơi đồ, ngọt sớt như đường phèn vậy đó”.
Trang Nhi bật cười không kìm được mà lén chụp lại khoảng khắc này gửi cho anh nhà:
“Họ lại giận nhau và em đang ăn giấm”.
Tiếng trống vào lớp cũng kêu lên, mọi người lại ổn định vào tiết học.
Suốt mấy tiết học Đào Anh không thèm nhìn cũng không thèm hé miệng nói một lời với Đậu hũ, cậu bạn dáng vẻ mặt dày làm nũng cầu xin sự tha thứ từ cọp nhỏ,…
Mặt dù giận thế nhưng Đào Anh vẫn bị lung lay bởi mấy lời thuyết phục có cánh của cậu bạn:
“Đào Anh ơi Đào Anh tớ đâu có lỗi, lỗi là người ta thích tớ thôi mà”.
“Cậu hãy yêu thương dung nhan này đi, Tớ hứa là lát về sẽ dẫn Đào Anh đi ăn hết chợ đêm”.
Mấy lời nghe nổi cả sởn gai ốc khiến Trang Nhi phía trên lén quay xuống nhỏ giọng nói:
“Cậu tha thứ cho cậu ấy đi, nghe thêm lời nào nữa chắc tớ xĩu tại đây”.
Thấy thế Đào