Sau này hôm ấy, mọi thứ dần bắt đầu mớ ngồi nhà vắng bóng Trang Nhi giờ lại tràn ngập hơi thở của cô nàng, xung quanh đều toàn bông hướng dương tỏa ra vẻ tràn đầy sức sống.
Ban đầu Trang Nhi muốn tìm một công việc nhân viên phục vụ quán nước nhưng Hoàng Nam không đồng tình, anh ra sức thuyết phục cô trong vẻ mặt bất lực:
"Làm nhân viên phục vụ không an toàn"
"Thằng khác nhìn em sẽ nhỏ dãi mất không ổn lắm"
"Nhỡ thằng nào bắt em đi anh biết phải làm sao???".
"Em ở nhà anh nuôi nổi mà"
Một loạt câu nói trào ra khiến Trang Nhi chỉ biết thở dài.
Về sau, Hoàng Nam sắp xếp xin cho cô vào làm việc trong một siêu thị nhỏ ở vị trí nhân viên thu ngân.
Siêu thị nhỏ này cũng nằm gần chung cư nên thuận tiện cho việc đưa đón cô nàng.
Ngày đầu tiên đi làm, Trang Nhi ăn mặc gọn gàng, cô khoác lên chiếc áp nhân viên tay lỡ trông rất ra dáng vẻ đẹp thiếu nữ khiến cho người ra vào cửa hàng đặc biệt là con trai đều bị thu hút.
Công việc đầu tiên tuy còn hơi lúng túng nhưng cô rất biết cách bắt nhịp cùng mọi người dần dần cũng quen.
Về sau, mỗi ngày Hoàng Nam đều đưa đón không sót một ngày nào.
"..."
Cuối cùng sau bao ngày chờ đợi thì hôm nay cũng chính là buổi học đầu tiên, Trang Nhi vào phòng thử vô số bộ đồ để chuẩn bị tươm tất nhất cho đầu năm.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng đi kèm mới quần tây đen, mái tóc xoan dài, cô nàng còn để thêm tóc mái thưa nhìn chả khác nào một con búp bê sống cả.
Hoàng Nam nhìn cô trong gương thở dài nói:
"Em mặc thế này thì đẹp thật nhưng mà mặc mỗi anh xem thôi có được không???".
Cô đang cầm cốc nước lên uống nghe được câu này thì liền sặc sụa, bật cười:
"Anh có thể đừng lo lắng quá có được không???".
Hoàng Nam đi tới tủ giày lấy một đôi giày thể thao màu trắng Adidas cho cô, anh ngồi xổm xuống nâng bàn chân trắng mịn kia lên:
"Đeo giày vào, nhanh còn lên trường ".
Cô vừa cười vừa xoa đầu Hoàng Nam:
"Em không chạy đâu mà, anh đừng lo".
"..."
Trên chiếc xe Porsche màu trắng, Hoàng Nam vẻ mặt nghiêm túc tay cầm vô lăng mà lái xe.
Anh nhà lại đổi xe mới Trang Nhi vô cùng thắc mắc hỏi anh tiền ở đâu mà lại có để đổi xe anh chỉ toàn nhìn cô rồi cười cô cũng chẳng hiểu nổi người này.
Hơn mười lăm phút sau, xe đậu tại bãi giữ xe bước xuống xe là một đôi nam nữ nhìn vào chả khác một cặp trời sinh.
Đi vào trong khuôn viên vô số ánh mắt nhìn ngưỡng mộ, người nào cũng thì thào, bàn tán:
"Nam thần khoa kinh tế kìa mày ơi, đi chung với em gái có phải không???"
"Em gái với anh trai đều đẹp như nhau"
"Em gái hay người yêu???".
Trang Nhi vẻ lúng túng, ngượng ngùng kề sát tai nói:
"Anh đi đâu, ở đâu cũng biến thành nam thần của người khác".
Hoàng Nam nhìn cô, nhíu mày:
"Cận thận nhìn đường đi".
Anh nắm tay cô rất chặt quả thật là rất chặt như sợ Trang Nhi chạy mất vậy.
Đi được một khoảng thì gặp Đậu hũ, Đào Anh.
Trang Nhi không kìm được lòng mà chạy nhào tới ôm Đào Anh, cười nói:
"Mình nhớ cậu chết đi được".
"Mình cũng nhớ cậu lắm".
Đào Anh nhẹ nhẹ vỗ cái lưng của cô.
Đằng này, hai anh bạn cũng rất vui khi nhìn thấy nhau.
Đậu hũ tiến lại gần kề sát đầu vào vài Hoàng Nam:
"Anh, em cũng nhớ anh lắm".
Nghe xong lời này hai cô nàng không chớp mắt mấy giây.
Hoàng Nam cũng được nước mà hùa theo, anh xoa xoa cái đầu của Đậu hũ:
"Anh cũng nhớ em".
Chao ôi một cảnh tưởng quá là "sweet" chắc cũng mắc ói mấy hôm mới thoát ra được cảnh tượng của hai người này.
Ngày đầu khai giảng, Đào Anh thì cùng khoa với Trang Nhi cả hai phút chót đều đăng kí vào khoa ngôn ngữ Anh, còn về phía Đậu hũ thì anh bạn này đăng kí khoa công nghệ thông tin.
Sau một loạt hướng dẫn của Hoàng Nam thì ba người