chưa tới mười lăm phút từ công ty đến Nhà Văn Hóa, Hoàng Nam tay chân đều khẩn trương chỉ mong nhanh nhanh có thể cứu Trang Nhi ra khỏi hang cọp ngay lúc này.
Anh chạy nhanh vào bên trong khán phòng thì đã thấy nó biến thành một mớ hỗn loạn.
Hồng Nga đang kề con dao lên cổ Trang Nhi trên khán đài trước bao ánh mắt lo sợ, hoang mang.
Trung bước đến gần khuyên ngăn nhưng đều vô dụng.
Hoàng Nam lập tức sững người nhìn người con gái mình yêu đang bị kề dao trước mắt, anh từ từ bước lại gần:
"Tôi tới rồi, cô thả em ấy ra"
Ha ha ha, cả khán phòng im lặng tiếng cười bị phóng đại lên gấp nhiều lần khiến ai ai có mặt ở đây cũng đều phải rùng mình sợ hãi trước cô gái này, thật ghê tởm!.
Trang Nhi thấy anh ngày càng bước lại gần liền lập tức ra hiệu:
"Anh, anh đứng yên đó em không sao".
"Mày có tin tao cho mày nằm dưới vũng máu luôn không???".
Cô ta kề sát dao vào cần cổ của Trang Nhi lực mạnh hơn chỉ thiếu chút nữa là có thể ứa ra máu.
Cả hội trường đều rơi vào tình trạng sợ hãi, người ta xì xào rằng:
"Cô gái này xinh đẹp sao lại ác như thế"
"Ở đây có camera chị ta không sợ còn dám làm càn"
"Xinh đẹp nhưng tâm lại ác"...
Hoàng Nam bất lực ra sức khuyên nhủ:
"Chúng ta bỏ dao xuống rồi nói chuyện được không???"
"Cô có uất ức gì cứ nói".
"Sao cô lại thành ra như vầy???".
Tiếng cười một lúc ngày càng man rợn hơn:
"Anh muốn nói chuyện với em sao"
Nói xong câu này cô lại thoát chốc cười khổ:
"Em đến trước tại sao anh không chọn em"
"Chúng ta là một đôi rất hợp mà???"
"Em không thả trừ phi anh đồng ý làm người yêu em".
Hoàng Nam mặt biến sắc, đôi mắt sắc lạnh không còn là dáng vẻ muốn thương lượng nữa anh tiến gần thêm một chút thì cô ta sẽ đâm dao sâu một chút.
Trình huống nguy cấp như thế mà chị ta còn dám nói nhăn nói cuội chuyện tình cảm yêu đương, chị ta chẳng khác nào thèm thuồng tình yêu từ một người không để tâm đến mình tới mức điên dại như thế.
Trang Nhi từ đầu tới cuối đều không khóc lóc van xin, cô gắng nhịn kìm nén cảm xúc sợ hãi trong con người lại bình tĩnh đối diện.
"Tôi biết là chị cũng yêu anh ấy nhưng chị phải dữ cho bản thân một chút thể diện chứ???".
"Chị làm như thế vậy thì đối với chị tình yêu mà chị dành cho anh ấy là gì???"
"Tôi không giành của chị".
Trang Nhi nói ra những lời này là muốn để chị ta suy nghĩ lại nhưng chị ta quá chấp niệm đến nỗi bản thân biến thành một con quỷ.
Chị ta được nước lấn tới, dao lúc này đã kề sát cổ máu cũng đá túa ra rỉ từng giọt rời xuống.
Hoàng Nam đứng đối diện muốn chạy tới lại không thể chạy người con trai bất lực nhẫn nại ngăn cản:
"Lời tôi nói cũng đã nói"
"Được, nếu cô không nghe lọt lổ tai câu nào thì thôi vậy"
"Tôi trước giờ chưa đánh phụ nữ lần nào nhưng lần này thì ngoại lệ".
Dứt lời, phía sau tiếng súng vang lên, đạn rơi vào một phía của cây dao rồi bay xuyên qua khe hở, Hồng Nga bị tiếng súng làm cho mất thăng bằng con giao rớt xuống đất.
May thây chị ta không bị trúng viên đạn ấy.
Hoàng Nam bắt chớp được thời cơ liền chạy tới, hất con dao ra xa rồi nhanh chóng bế Trang Nhi lùi ra xa.
Tiếng cảnh sát vang lên:
"Cô gái theo chúng tôi về đồn cảnh sát".
"Cô còn trẻ sao lại làm mấy chuyện dại dột này vậy, phí của trời".
Trang Nhi đồng thời lúc này cũng đã ngất xĩu, máu từ cổ chảy ra liên tục rỉ giọt không ngừng khô lại.
Anh hoang man liên tục gọi:
"Chúng ta đi bệnh viện"
"Không sao, chúng ta đi bệnh viện"
"Đừng ngủ, dậy gọi tên anh một lần thôi".
Nước mắt rơi rồi, từ đầu tới cuối cũng chỉ vì Trang Nhi mà rơi.
Cả nhà đều nhanh chóng rời khỏi Nhà Văn Hóa tới bệnh viện.
Cả nhà không khỏi lo lắng, bộ áo dài màu trắng đã thắm đẫm máu tươi.
"..."
Đến bệnh viện, cô được bác sĩ tiến hành kiểm tra.
Bên ngoài cả nhà đều sốt ruột, lo lắng ngồi đợi ngoài hàng lang.
Hoàng Nam bứt rứt trong người không chịu được ngồi rồi đứng liên tục.
Đằng này, Hồng Nga bị cảnh sát dẫn về đồn tra hỏi, cả buổi hôm đấy Trung luôn theo sát cô.
Đến chừng nửa tiếng sau bố mẹ cô đến đồn cảnh sát thì không ngừng chửi bới chị ta.
Một cảnh sát viên nữ đi tới, nhẹ giọng nói:
"Tôi nghĩ con bà bị bệnh về