Tình cảnh lúc này thật khiến con gái người ta ngại ngùng nhưng anh đến một cái nhìn sơ lượt về cô Hoàng Nam cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Anh thong thả đứng dậy, chỉnh lại áo vest sau đó tay bấm điện thoại như đang tìm kiếm gì đó.
Vài giây sau, anh đưa điện thoại về phía cô gái người Nga, cô nhìn bức ảnh trong điện thoại một lượt kĩ càng rồi lại đưa mắt nhìn người đàn ông.
Thấy cô dường như cũng sắp hiểu được vấn đề anh chỉ nhẹ nhàng nhã ra lời nói rồi lạnh lùng bỏ đi, đại khái ý nghĩa câu nói là:
"Tôi nhớ heo con nhà mình rồi, cô ấy đang đợi tôi bay về xin thứ lỗi, đợi đám cưới nhất định sẽ gửi thiệp mời đến cho bố cô".
Cô gái thoáng nhìn hơi ngượng ngùng vì đã tiếp cận nhầm người, cô cúi đầu tự trách rồi quay lại ghế ngồi của mình.
Quả thật khi nhìn thấy bức ảnh kia cô cũng bị vẻ đẹp đó làm cho xao xuyến cùng là con gái với nhau nhưng nhìn vào cô ấy rất cuốn hút mang nét riêng của người Châu Á đơn giản chỉ là mặc một chiếc áo dài, mái tóc xoan dài bị gió thổi bay loạn trong không gian, nụ cười như ánh mặt trời tỏa sáng mọi thứ kết hợp lại rất hài hòa.
...Quay lại hiện tại....
Xe cũng đã dừng lại ngay tại một bãi biển, trời cũng không quá lạnh lại còn thoang thoảng mùi hương mặn của biển, vài con sóng nhẹ đánh vào bờ.
Trang Nhi cởi đôi giày cao gót ra đi chân trần trên bãi cát mịn.
Cô cầm giày vừa đi vài bước lại xoay một vòng như công chúa đang thích thú với thiên đường của mình:
"Anh nhanh lại đây, ở đây rất mát".
Cô nhìn anh, người luôn đứng nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều chỉ cần cô cười là anh cũng sẽ cười.
Anh từ từ bước tới gần, sau đó ngồi xuống một cách thoải mái.
Cô thấy anh ngồi cũng liền ngồi rồi cọ quạy khắp nơi hết rờ tóc anh lại sờ má, sờ mắt, sờ mũi.
Anh nắm bàn tay cô lại, sau đó nhìn lên trời:
"Hôm nay trăng rất tròn, em nhìn thử xem".
Mái tóc người đàn ông bị gió làm bay nhẹ trong không trung có chút quyến rũ giữa trời đêm.
Trang Nhi ngước mắt lên:
"Anh rất giống mặt trăng".
"Rất giống sao???".
"Đúng vậy, rất giống".
Cô gật đầu
"Tại sao lại giống???".
Anh rũ đôi mắt nhìn sang cô
"Rất sáng, rất đẹp, anh như nó vậy mỗi năm đều cùng em trãi qua nhiều thăng trầm khác nhau nhưng đều không vì mệt mỏi mà biến mất".
Bàn tay cô nằm trọn trong bàn tay to lớn của anh.
Cô ngẩng người một chút rồi lại nói tiếp:
"Anh biết em giống gì không???".
"Giống gì cơ???".
"Em giống những ngôi sao, có thể cùng anh chiếu sáng bầu trời đêm".
Nói rồi cô vừa cười vừa hát vu vơ.
Mọi thứ dường như chỉ đang chìm trong bóng tối lờ mờ dưới vài ngọn đèn được thắp sáng quen con đường biển.
Một lúc lâu sau đó gió bắt đầu thổi lên cơn gió lạnh khiến người ta phải rùng mình.
Thấy cô khẽ run lên Hoàng Nam liền đứng dậy:
"Trở về thôi, gió lạnh rồi"
Anh đứng dậy rồi lại khom người xuống quay lưng lại ý muốn cõng cô.
Thấy vậy Trang Nhi sách đôi giày lên rồi dán lên lưng anh.
Cả ngày hôm nay đều đã trôi qua nhanh như thế cuộc sống bình yên là thứ ai cũng muốn...
"..."
Trang Nhi sau khi nghĩ việc ở đoàn du lịch thì cô vào công ty của anh ở vị trí trợ lý.
Cô thông thạo tiếng anh rất tốt, mặc dù anh cũng không cần đến phiên dịch nhưng có cô anh lại ý ngược vào cô hơn.
Đường đường là một tổng giám đốc, bề ngoài như tản băng hôm nay lại nở nụ cười với nhân viên.
Có thật sự là họ đang mơ không mới ngày trước anh còn đem ánh mắt kiểu "Nếu làm không được thì đừng ngồi ở vị trí đó, mau dọn ra khỏi công ty".
Thì hôm nay lại cười như có chuyện vui.
Anh đi vào phòng làm việc sang trọng của mình, thoáng chợt nhìn thấy điện thoại rồi cầm lên, gõ gõ vào màn hình:
"Em sắp đến chưa, anh ra đón em".
Đầu dây phía này nghe thấy thì lập tức hồi âm:
"Không cần, em đang tiến vào bên trong sẽ tới phòng làm việc của anh ngay lập tức".
Cô gái dáng người nay đã cao hơn hẳn mang theo đôi giày cao gót năm phân thù vừa tròn mét sáu, dáng người thanh thuần bước vào công ty.
Mấy anh chàng trong công ty đang rót cà phê khi thấy bóng dáng của cô thì nhìn liền không chớp mắt.
Càng tiến vào sau hơn nới mọi người đang làm việc cô thấy khá hồi