Thẩm Niên giả bộ chưa xảy ra chuyện gì, cầm điện thoại tiếp tục xem văn kiện, nhưng tai lại đỏ bừng lên, hoàn toàn vạch trần cô.
Cô mặc váy dài màu đen, hở xương quai xanh và phần lưng trắng nõn, thoạt nhìn rất có khí chất, Tiểu Mẫn không nhịn được hỏi: “Chị mua váy này ở đâu vậy?”
“Trên mạng, 99 tệ cả ship.”
Tiểu Mẫn hơi ngạc nhiên: “Em còn nghĩ quần áo của chị rất đắt cơ.”
“Mua cùng bạn tốt, tôi thấy cũng không tệ.” Thẩm Niên chỉnh sửa văn kiện: “Lát nữa có cuộc họp, cô đi cùng tôi, học hỏi kinh nghiệm.”
“Vâng.”
Tiểu Mẫn trở lại chỗ của mình, nghiêm túc xem văn kiện, ngẩng lên thì thấy chủ tịch đang nói chuyện với Thẩm Niên trước văn phòng, hai người đứng chung một chỗ nhìn rất xứng đôi.
Thẩm Niên gật đầu, không biết nhớ đến cái gì, lấy một viên kẹo từ trong túi Đường Thừa Tuyên ra.
Tiểu Mẫn sững sờ, không ngờ trong túi chủ tịch lại có kẹo. Cô ấy có cảm giác như là để dỗ trẻ con vậy, cắn cắn đầu bút.
Đường Thừa Tuyên muốn xoa đầu cô nhưng lại cố nhịn xuống, anh xoay người: “Lại nghiện thuốc?”
“Ừ, có hơi không chịu được.”
Tuy rằng đã kiên trì vài ngày, nhưng dạo này cô không nhịn được.
“Phải cố nhịn.” Anh lấy kẹo trong tay cô, xé vỏ rồi đút cho cô.
Tiểu Mẫn khó hiểu, rõ ràng hai người họ không làm gì, nhưng lại có cảm giác đang diễn phim thần tượng?
Cô ấy đi phía sau Thẩm Niên: “Chủ tịch rất dịu dàng, em nhớ trước kia ngài ấy chỉ biết mắng chửi người.”
Thẩm Niên nghĩ nghĩ, nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm: “Chỉ cần cô biết mắng chửi người giỏi hơn anh ấy, cô sẽ không sợ anh ấy nữa.”
“Chị nói rất có lý.” Tiểu Mẫn gật đầu, nhỏ giọng than thở: “Chỉ cần như vậy, em sẽ không sợ ai nữa.”
Cuộc họp lần này nhằm tổng hợp những sai lầm của bộ phận quan hệ xã hội, từ đó rút ra kinh nghiệm và bài học. Tiểu Mẫn tham gia nhận được rất nhiều kinh nghiệm: “Người phát ngôn là người đại diện cho cả một công ty cần phải giữ hình tượng, không biết ăn nói cẩn thận mà còn công khai chửi bới người khác, hành vi này rất ngu xuẩn.”
“Họ hiểu rõ rằng đó là việc không nên nhưng vì quá đề cao bản thân…”
Thẩm Niên đến phòng họp thì thấy Mộc Băng Yến cách đó không xa. Cô ấy mặc sườn xám màu đen, phác họa dáng người quyến rũ. Mọi người trong nhóm chat lại xôn xao.
“Có trò hay để xem.”
Thượng Nhạc Vi châm chọc: “Một người là thiên kim tiểu thư, một người là gà rừng, đứa ngốc cũng biết nên chọn ai.”
“Tôi muốn xem hai người họ cãi nhau, rất muốn xem Thẩm Niên mắng chửi người.” Bọn họ vẫn nhớ cuộc đối thoại lần trước giữa Thẩm Niên và em gái Mộc Băng Yến.
“Cô ta lấy thân phận gì để mắng người ta? Không biết xấu hổ sao?”
Mộc Băng Yến xoay người, hỏi Thẩm Niên: “Đường Thừa Tuyên ở bên trong sao?”
“Ừ.” Thẩm Niên vươn tay: “Mờ cô Mộc.”
Hai người mặc đồ giống màu nhau, đứng chung một chỗ không phân biệt được ai hơn ai.
Thấy hai người đi vào, Sử Vĩnh Tình ngạc nhiên: “Tôi thực sự không nhìn lầm sao?”
“Thực ra nghĩ lại, hình như Thẩm Niên chưa bao giờ vô lý với những người bình thường?”
Thượng Nhạc Vi khinh thường: “Giả bộ đó.”
Một lát sau, mọi người nhìn thấy Mộc Băng Yến và Thẩm Niên nói chuyện với nhau bên ngoài, ban đầu tưởng là một trận ầm ĩ, không ngờ hai người lại nói chuyện rất vui vẻ. Thẩm Niên còn khen: “Cô mặc sườn xám rất đẹp.”
“Là nhờ quần áo, là cô mặc cũng đẹp.”
Quả nhiên cuộc trò chuyện của phụ nữ chỉ xoay quanh quần áo, trang sức, sau khi nói chuyện một lúc, Mộc Băng Yến nhìn đồng hồ: “Đúng lúc nghỉ trưa, chúng ta ra ngoài ăn một bữa nhé.”
Mọi người cảm khái, chà hồng môn yến đây rồi, lại nghe thấy Mộc Băng Yến nói tiếp: “Đừng dẫn Đường Thừa Tuyên theo, bàn chuyện hợp tác với anh ta cũng không tệ lắm, nhưng ăn cơm…”
Cô ta khoanh tay, hơi nhớ lại, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không thú vị.”
Không thú vị? Thẩm Niên đỡ trán, người đàn ông đòi mua tủ đầu giường để nhét cô không thú vị sao?
“Chủ tịch đẹp trai, ít nhất có thể làm linh vật.”
Mộc Băng Yến cười nhạo: “Linh vật còn biết cười đó.”
Thẩm Niên nhớ đến bộ dáng hung dữ, dọa người của Đường Thừa Tuyên, cong môi cười: “Cô chờ tôi chút.”
Mộc Băng Yến giễu cợt cô: “Làm gì? Cô còn muốn bẩm báo với Đường Thừa Tuyên?”
Cô ngầm thừa nhận, xách túi xách màu đỏ rượu đi vào văn phòng Đường Thừa Tuyên: “Mộc Băng Yến vừa hẹn ăn trưa với em, buổi trưa sẽ không ăn cùng anh.”
Đường Thừa Tuyên nhìn đồng hồ màu xanh lam, đã đến giờ nghỉ trưa: “Ừ.”
Thẩm Niên đi ra đến cửa, anh bỗng gọi: “Quay lại đây.”
“Hả?” Cô tưởng còn chuyện gì, đi về phía bàn làm việc của anh: “Chủ tịch còn căn dạy gì ạ?”
Đường Thừa Tuyên hôn cô một cái, sau đó mới nói: “Đi đi.”
Thẩm Niên lườm anh, ánh mắt dừng ở môi anh, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào: “Em đi rồi, em sẽ rất nhớ anh.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, không
gặp khoảng thời gian ngắn như vậy, cô sẽ nhớ anh sao?
Đường Thừa Tuyên lắc đầu.
“Tôi không chịu nổi hai người rồi.” Mộc Băng Yến cười khinh thường, nhìn Thẩm Niên như vậy là biết hai người họ vừa làm chuyện mờ ám trong văn phòng.
“Đi thôi.”
Nhà hàng đồ Tây rất sang trọng, là nhà hàng lần trước bắt gặp Đường Thừa Tuyên và Mộc Băng Yến ăn cùng nhau.
Mộc Băng Yến xem menu, sau khi gọi món xong thì lấy khăn tay lau ngón tay thon dài: “Cô có biết tôi và Đường Thừa Tuyên đã quen nhau bao nhiêu năm không?”
“Bao nhiêu năm?”
“Ít nhất là mười năm.” Mộc Băng Yến nhẹ nhàng nói: “Hôm nào cho cô xem ảnh chụp của anh ta nhé?”
Thẩm Niên cười, sau đó nhích lại gần: “Được, vậy trao đổi, hôm nào tôi cũng đưa ảnh chụp của Đường Trí cho cô xem?”
Cô ấy hơi ngạc nhiên, ý cười biến mất rõ rệt, nhưng lại khôi phục rất nhanh. Cô ấy đoán Đường Trí đã kể chuyện đó cho Thẩm Niên, nhưng cô ấy không muốn nhắc lại: “Đường Trí có gì tốt? Còn không bằng chú hai cậu ta.”
“Sao lại không? Hồi cấp 3, cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường, là nam thần trong mộng của các nữ sinh, mỗi lần chơi bóng đều có rất nhiều nữ sinh vây xem.”
Mộc Băng Yến làm bộ không quan tâm, mở Wechat: “Tôi không tin, thực sự tốt như vậy?”
Lúc này Thẩm Niên vẫn nhớ mình đã đồng ý giúp đỡ cháu trai lớn, đương nhiên ra sức khen cậu ta, thản nhiên nói: “Đương nhiên, Đường Trí chính là mặt trời nhỏ đó, bình thường tuy hơi ngây thơ nhưng sẽ khiến cô vui vẻ, ở cùng cậu ấy, tâm trạng chắc chắn sẽ rất tốt. Huống tri cậu ấy còn trẻ và hiền lành, làm bạn trai không tốt sao?”
Một tay Mộc Băng Yến giấu dưới bàn ghi âm lại lời của Thẩm Niên, nhấn gửi cho Đường Thừa Tuyên.
Cô ấy nhịn cười: “Cô nói rất đúng, tôi sẽ cân nhắc.”
Thẩm Niên còn nghĩ mình làm mối thành công, trong lòng rất vui sướng khi giúp được Đường Trí, nhưng ngẩng đầu thì thấy Mộc Băng Yến nhìn cô với ánh mắt không có ý tốt, có vài phần vui sướng khi người khác gặp họa.
Cô nhíu mày, không nghĩ nhiều.
Sườn xám của Mộc Băng Yến được may thủ công rất tỉ mỉ, tinh xảo, bởi vì Thẩm Niên thấy hứng thú, sau khi dùng cơm xong, cô ấy dẫn Thẩm Niên đến cửa hàng đó.
Tay nghề của chủ cửa hàng rất cao siêu, ông ấy đã nhiều tuổi, bây giờ nhận rất ít khách, nếu không phải Mộc Băng Yến dẫn cô đến, chỉ sợ cô không có cơ hội.
Nhân viên nữ dẫn Thẩm Niên đi đo số đo, Mộc Băng Yến ngồi ở sô pha, nhàn nhã xem tạp chí.
Sườn xám ở đây rất đẹp, cho dù là màu vàng hay màu xanh thanh lịch, chúng đều lộ rõ vẻ tao nhã, quyến rũ, ẩn chứa sức hấp dẫn của trang phục truyền thống.
Khi Thẩm Niên về công ty, vẻ mặt vẫn còn hưng phấn, trước khi thang máy mở ra, cô đã gắng kiểm soát biểu cảm, khi vào văn phòng thì lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc.
Sau khi tan làm, Đường Thừa Tuyên thực sự đưa cô đi mua tủ.
“Em và Mộc Băng Yến nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Niên thuận miệng đáp: “Không có gì, tâm sự về chuyện quần áo nọ kia.”
Đường Thừa Tuyên rũ mắt, ôm vai cô, để tránh người khác đụng vào: “Ngoài chuyện đó.”
Cô ngẩng đầu là nhìn thấy cằm anh, cô hơi nghiêng người dựa vào anh: “Em không ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác, sao tra hỏi kỹ thế?”
Đường Thừa Tuyên định nói lại thôi.
Thẩm Niên nhìn trúng một chiếc tủ có ngăn kéo màu xanh lá cây: “Cái này đẹp.”
Không biết tại sao, khi Đường Thừa Tuyên nhìn thấy màu xanh lá cây, anh cảm thấy rất vi diệu.
Thẩm Niên liếc anh: “Anh không thích? Màu xanh lá cây không đẹp sao?”
“…”
Anh nghi ngờ Thẩm Niên cố ý, bởi vì sau đó cô còn nhìn trúng rèm cửa màu xanh lá cây, chăn ga màu xanh lá cây, tóm lại với cô không xanh lá cây là không được.
Đường Thừa Tuyên cố nhịn, cuối cùng không nhịn được: “Không thể đổi màu khác sao?”
- -----oOo------