Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Mong em một đời bình an


trước sau

Edit: Tiểu Màn Thầu

Ngày bộ phim tiên hiệp [Huyền Thanh Ký] chính thức bấm máy trời đổ cơn mưa, đạo diễn bảo hôm nay là ngày tốt, trời còn đổ mưa, chứng tỏ dấu hiệu “Gặp mưa sẽ gặp nhiều may mắn”. Trong suốt nửa tháng quay phim, mọi việc đều tiến hành thuận lợi.

Bởi vì là bộ phim tiên hiệp cổ trang, có rất nhiều cảnh đánh nhau, Kiều Tịnh thường xuyên có những cảnh quay treo trên dây cáp, trước kia khi đóng phim của đạo diễn Triệu cô đã có kinh nghiệm về việc này, cho nên không gây phiền phức cho đoàn phim.

Cô bị treo lơ lửng trên dây cáp bay tới bay lui, vẫn cảm thấy bản thân khá ổn, trong lúc nhàn rỗi còn vui vẻ trò chuyện với mọi người trong đoàn phim. Đứng cách đó không xa, dưới tán cây có một người đàn ông với nét mặt khẩn trương.

Thực sự sợ cô không cẩn thận sẽ ngã xuống đất.

Thẩm Luân lãnh đạm hỏi một câu, “Có thể cắt những cảnh quay này của cô ấy không?”

Đứng phía sau, gương mặt Vương Hiểu lộ vẻ khó xử.

Ông chủ quan tâm đến rối loạn rồi, toàn hỏi những vấn đề làm người ta khó xử.

Trong ấn tượng của anh ta, dạng người mà ông chủ muốn thích, ít nhất cũng thuộc dạng mỹ nữ xuất chúng như Nguỵ Tịnh Huyên, tuy Kiều Tịnh cũng được xem là mỹ nữ, nhưng trông quá non nớt, chẳng khác sinh viên đại học là bao, nào có dáng vẻ phụ nữ thành thục phong vân.

Nhưng Vương Hiểu vẫn nói đúng sự thật: “Chuyện này sợ là…. không thể.”

Cho dù ông chủ là người đầu tư, nhưng ông chủ cũng không thể tự ý làm loạn.

Thẩm Luân nhíu mày thành hình chữ xuyên 川,  đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chăm chú cảnh tượng Kiều Tịnh bay tới bay lui.

Kiều Tịnh mặc trang phục cổ trang, tóc dài xoã lên vai, trông rất có tiên khí.

Bất chợt nhìn đến cô, Thẩm Luân cứ ngỡ gặp được tiên nữ hạ phàm, bỗng nhiên anh lại nhớ đến hình ảnh ở thành phố Hải Thị năm trước, cô mặc đồng phục học sinh, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ người khác không còn nhớ đến nữa, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ.

Tháng tư ở Giang Nam, thời tiết thay đổi thất thường, chỉ một lúc sau, bầu trời đã chuyển mây đen từng hạt mưa nhỏ rơi xuống. Cơn mưa đột nhiên đến, dường như mọi người trong đoàn phim khá lo lắng.

“Ngừng lại, ngừng lại!” Phó đạo diễn hô một tiếng.

Kiều Tịnh được hạ xuống đất, tay áo khá dài, cô liền giơ tay lên che đầu mình, muốn tìm nơi trú mưa. Vương Hiểu đem dù đến, Thẩm Luân nhận lấy, mạo hiểm bước về phía nhân viên công tác, bảo người đó đưa dù cho Kiều Tịnh.

“Kiều tiểu thư, dù đây.”

Nhận lấy dù trong tay người nọ, Kiều Tịnh nói lời cảm ơn, cô nhanh chóng bung dù lên.

Cô cho rằng đây là dù của đoàn làm phim phát cho mình, nhưng quan sát khắp nơi chỉ có mình cô che dù.

Kiều Tịnh nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai khả nghi, liền thu hồi tầm mắt.

“Dù này của ai vậy?” Diêu Diêu hỏi.

Kiều Tịnh lắc đầu nói: “Không biết nữa, chúng ta dùng xong sẽ đem trả lại cho nhân viên của đoàn phim vậy.”

Diêu Diêu gật đầu đi bên cạnh.

Trong một góc khuất, ánh mắt Vương càng trở nên phức tạp.

Ông trời ơi, có phải đầu óc của mình không được tỉnh táo, hay do mình hoa mắt. Ông chủ cao cao tại thượng của mình, thế mà lại muốn đi tìm chỗ trốn.

Một chiếc xe chạy đến đậu ở ven đường, quần áo trên người Thẩm Luân đã ướt hơn phân nửa, lúc này anh mới chịu bước lên xe.

Trên xe, Vương Hiểu không khỏi tò mò lên tiếng hỏi: “Ông chủ, ngài cảm thấy Nguỵ Tịnh Huyên xinh đẹp hay Kiều tiểu thư xinh đẹp?”

Thẩm Luân cởi sao vest bị ướt ra, thả lỏng cà vạt, nghe thấy câu hỏi này anh thoáng nhìn về phía cửa xe cười nhạo một tiếng.

Ngay sau đó, Vương Hiểu liền nghe thấy ông chủ cao lãnh nhà mình lên tiếng đầy khinh thường: “Họ Nguy kia có tư cách gì mà so sánh? Còn không bằng một sợi tóc của cô ấy.”

“…….”

Vương Hiểu im lặng.

Được rồi, đã khen ngợi đến mức này, khẳng định chắc chắn ông chủ rất coi trọng người kia.

“Ông chủ, nếu ngài thích cô ấy, có muốn tạo một ít tiếng gió hay không?”

Thẩm Luân ném cho Vương Hiểu một ánh mắt hình viên đạn lạnh buốt.

Vương Hiểu cảm thấy bản thân mình đúng là lo chuyện bao đồng, lập tức im miệng, không dám nhắc lại chuyện này.

Đoàn phim phải quay cảnh đêm trong vòng một tuần, làm cho tinh thần cùng sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm, hôm nay đạo diễn cho kết thúc công việc sớm liền mời mọi người đi KTV để thả lỏng.

Kiều Tịnh cũng phải đi, người nhà của Thời Trần đến Ma Đô, vì vậy cô đã cho Thời Trần trở về trước, chỉ còn Diêu Diêu ở lại bên cạnh cô.

Mọi người vội vã thu dọn đồ đạc, Diêu Diêu kéo Kiều Tịnh đến một góc, ngại ngùng nói: “Kiều tỷ, em có thể dẫn bạn trai đi cùng không?”

“Tất nhiên có thể, Diêu Diêu của chúng ta đã là cô gái trưởng thành rồi.” Ánh mắt Kiều Tịnh ôn nhu mang theo sự vui mừng, năm nay cô bận rộn việc học và đóng phim, không thể quan tâm chăm sóc cho Diêu Diêu được, những chuyện này đành phải giao cho bạn trai của Diêu Diêu thôi.

Diêu Diêu có chút cảm kích: “Như vậy tốt quá.”

Suốt dọc đường đi, Diêu Diêu lôi kéo Kiều Tịnh tâm sự về chuyện tâm tư của thiếu nữ, còn kể cho cô nghe cậu bạn trai kia như thế nào.

Buổi tối, mọi người trong đoàn quyết định đến một KTV sang trọng nằm trong thành phố. Khó có dịp mọi người được thả lỏng tâm tình tụ tập cùng nhau uống rượu như vậy, trong phim nhân vật nữ chính của Kiều Tịnh có tình tiết yêu đương với nam diễn viên Phó Quang Khải, anh ta đã uống say liền lên tiếng: “Những người có mặt bên trong phòng này, muốn nói khâm phục nhất, chính là Kiều Tịnh.”

“Nói, nói cái gì?”

“Đừng nói, cậu không coi trọng cô ấy đấy nhé.”

Một số người ở đây lên tiếng ồn ào, ở chung với nhau hơn một tháng, mọi người trong đoàn đều biết tính tình của Kiều Tịnh khá tốt, không thích gây thù chuốc oán, hơn nữa những tin đồn trên mạng liên quan đến Kiều Tịnh, cho dù bất luận mimh tinh đứng tuyến mấy ở đây, tận đáy lòng đều cho đó là sự thật.

Bởi vì Kiều Tịnh lớn lên quá hoàn mỹ, với loại nghệ sĩ như vậy nếu không có chút thủ đoạn cùng chỗ dựa, căn bản không thể đứng vững. Ở cái thời đại sống bằng mặt không bằng lòng này, cho dù sâu trong đáy lòng mắng chửi người ta như thế nào, cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài để tránh đắc tội với người khác.

Phó Quang Khải uống quá chén, trong lúc say nói: “Tôi khâm phục cô ấy còn trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, tôi xem coi trọng cô ấy, các người đừng hiểu sai ý của tôi. Làm người khác hiểu lầm, nhiều quá không tốt.”

“Hiểu làm cái gì, Kiều tỷ, đừng nghe anh ta uống say nói bậy, chúng ta cụng ly nào.”

Diễn viện Lư Na kính rượu Kiều
Tịnh.

“Không hiểu lầm gì đâu, mọi người chúng ta cùng nhau cố lên, mong sau khi quay xong bộ phim này, chúng ta về sau càng ngày càng nổi tiếng!”

Dưới tạc dụng của rượu, gương mặt Kiều Tịnh ửng đỏ, cô chủ động kính rượu, mấy diễn viên nam khác không ngừng lên tiếng cổ vũ.

Kiều Tịnh không thể uống quá nhiều rượu, mỗi lần uống xong sẽ muốn đi vệ sinh, trên đường đi đến toilet, lúc trở về đi ngang qua chỗ ngã rẽ, nghe thấy có người đang nói chuyện.

“Có phải vì Kiều Tịnh không, anh thực sự coi trọng cái hạng người chỉ biết dùng thủ đoạn lên giường sao?”

“Hoá ra lần trước anh muốn chạy đến đoàn phim là vì thăm cô ta.”

Kiều Tịnh muốn bước đi, giương mắt nhìn thấy phía đối diện có một người đàn ông thân thể cao lớn đĩnh đạc, Kiều Tịnh nhíu mày, lập tức thu chân về, tránh ở chỗ ngã rẽ.

Cô buồn rầu, vì sao càng nghĩ không muốn gặp lại càng gặp, người đó giống như âm hồn không tan.

Người đứng đưa lưng về phía cô, vừa rồi người phụ nữ này còn nói xấu cô, nghe thấy giọng nói có lẽ là của Nguỵ Tịnh Huyên.

Kiều Tịnh dựa lưng vào tường, trong mắt đầy lạnh lẽo.

Cô không trêu chọc Nguỵ Tinh Nguyên, vì sao cô ta lại ngập tràn địch ý với mình như vậy.

Người đàn ông nhìn thoáng qua góc tường xuất hiện một góc váy cùng bóng người, anh rũ mắt,khẽ cười nói: “Cô đoán đúng rồi, Thẩm Luân tôi ái mộ Kiều tiểu thư. Cô ấy lớn lên xinh đẹp hơn cô, dáng người cũng tốt hơn cô, chỉ với một ánh mắt cũng làm tôi cương cứng, trái lại là cô, làm người khác không nhấc nổi hứng thú, còn cảm thấy có chút buồn nôn.”

Gương mặt Nguỵ Tịnh Huyên trắng bệch.

Thẩm Luân là người đẹp trai lắm tiền, còn dùng tư cách của một người đàn ông nói ra những lời vô tình như vậy, quả thực chính là phán tử hình cho Nguỵ Tịnh Nguyên. Từ nay về sau Nguỵ Tịnh Huyên sẽ không bao giờ được anh coi trọng.

Ngay chỗ ngã rẽ.

Kiều Tịnh: “…….”

Cô tức đến mức đỏ mặt, tay nắm thành quyền. Cứ nghĩ đến việc Thẩm Luân có ý đồ xấu với mình, cô hận không lập tức tiến lên, cho anh một cái tát, mắng anh là đồ không biết xấu hổ.

Muốn quay về phòng bao phải đi qua con đường này, nếu cô tiến lên, thì quá xấu hổ.

Kiều Tịnh nhẫn nhịn ngồi xổm xuống, cô phải để hai người bọn họ rời đi rồi sẽ lặng lẽ quay về phòng. Vì phòng ngừa lại nghe thấy những lời nói hạ lưu, cô đưa tay che kín lỗ tai mình lại.

Thẩm Luân từ từ tiến đến, nhìn thấy một màn này.

Cô đang tự lừa mìmh dối người che lỗ tai, khi nhìn thấy anh tiến lại gần, cô kinh ngạc, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh mở to.

Thẩm Luân khẽ cười: “Nghe đủ chưa, Kiều tiểu thư?”

Kiều Tịnh buông tay xuống, lãnh đạm nói: “Tôi không có nghe.”

Cô đứng dậy muốn rời đi.

“Anh yêu em.”

“…….”

“Thẩm tiên sinh, chúng ta không thân quen, lần sau không nên đùa giỡn với người khác như vậy.”

Kiều Tịnh nghiêm túc nói hết lời, tức giận quay về phòng bao.

Bên ngoài hành lang, Thẩm Luân bật cười, nói thầm: “Cô nhóc không có lương tâm, anh thực sự rất yêu em.”

Từ sau lần ngoài ý muốn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thẩm Luân và Nguỵ Tịnh Huyên, trong lúc quay phim Kiều Tịnh thường xuyên nhìn thấy Thẩm Luân đến thăm hỏi đoàn phim. Bất chợt trong lòng có chút hốt hoảng, cho rằng Thẩm Luân đã nhớ ra mình.

Buổi chiều có cảnh đấu kiếm trên không, người của tổ đạo cụ phạm phải sai lầm, làm cho dây cáp bị đứt.

Tiếng la hét vang lên hết lần này đến lần khác, có người hô lên: “Gọi 120! Kêu xe cứu thương đi!”

Thẩm Luân vừa bước xuống xe thấy đoàn làm phim hỗn loạn, anh nghe thấy hai người nhân viên công tác đi ngang qua bàn luận với nhau, biết có diễn viên gặp tai nạn. Sắc mặt anh trầm xuống, bước thật nhanh vào trong đám người đó.

Nghe nói người bị thương là một diễn viên nữ, đầu óc Thẩm Luân trống rỗng, anh sợ hãi, ông trời sẽ không đối xử với anh như vậy đâu, không đâu. Thẩm Luân tiến đến, chen qua đám người đó ra.

“Lư Na, đã gọi xe cứu thương, sẽ đến ngay thôi, cô cố chịu đựng một chút.”

Người nọ bước đến nữ diễn viên đang nằm hôn mê dưới mặt đất.

Sắc mặt Thẩm Luân nhợt nhạt, đôi môi run rẩy. Mãi đến khi xác nhận người này không phải là Kiều Tịnh, đột nhiên anh cười một tiếng đầy bi thương, hốc mắt đỏ hoe, lập tức dùng đôi tay che mắt lại, xoay người lại.

Bóng dáng cao lớn của anh, mang theo sự mệt mỏi cùng đau thương.

Trong đám người, Kiều Tịnh yên lặng nhìn anh, sắc mặt cô có chút cổ quái.

Thẩm Luân nghiêng đầu, tìm kiếm trong đám người đó một lúc liền nhìn thấy Kiều Tịnh, hai người nhìn thẳng vào nhau.

Anh nhấp môi, hốc mắt ửng đỏ nhìn cô nở một nụ cười ôn nhu.

Chỉ là nụ cười này quá thê lương, dường như anh đã khóc. Trong nháy mắt, Kiều Tịnh không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Luân như vậy. Cô chán ghét Thẩm Luân, nhưng khi nhìn thấy anh khóc, trong lòng không hề bình thản như cô đã nghĩ, ngược lại còn cảm thấy anh thật đáng thương.

Cô suy nghĩ một lúc, thong thả đi qua, đưa khăn giấy cho Thẩm Luân.

“Thẩm tiên sinh, anh lau mặt đi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện