Edit: Tiểu Màn Thầu
Kiều Tịnh truyền dịch hai ngày, cơn sốt cũng đã thối lui. Hai ngày qua, người trong đoàn phim có đến đây thăm cô, còn tặng hoa và trái cây chất gần nửa phòng bệnh. Còn có đám paparazzi đến bệnh viện chụp lén cô, đều bị người của Thẩm Luân xử lý.
Cô vừa khoẻ lại đã quay trở về đoàn phim làm việc, tin tức sạt lở núi lần đó đã lên báo, đạo diễn sợ gây ảnh hưởng không tốt đến bộ phim nên đã tức tốc quay hết những phân cảnh trên núi, chỉ còn vài cảnh phải quay trong thị trấn mà thôi.
Từ thị trấn đi đến bệnh viện phải mất một tiếng đi xe, hai ngày sau Kiều Tịnh đi nhờ xe của đoàn phim quay lại bệnh viện. Mấy ngày qua cổ họng của cô luôn khó chịu, cần phải uống thuốc, cô vừa xoay người, liền nhìn thấy Thẩm Luân ngồi trên xe lăn, ngồi một góc ở hành lang nhìn cô.
Khoảng cách khá xa, hai người bốn mắt nhìn nhau. Thẩm Luân mỉm cười, nhưng thần sắc có chút uể oải.
Kiều Tịnh đứng thẳng tắp trong đám người, Thẩm Luân lưu luyến nhìn cô vài lần, thở dài một hơi, đẩy xe lăn quay về phòng bệnh.
Đẩy xe lăn đi được một đoạn, bỗng thân thể anh cứng đờ, ánh mắt đầy hoảng loạn, cố gắng khống chế bánh xe không di chuyển về phía trước, thậm chí khẩn trương đến mức phải nuốt nước bọt.
Ở phía sau, Kiều Tịnh vội chạy đến, nhẹ nhàng cầm lấy tay vịn giúp anh đẩy xe tiến về phía trước, còn hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Bởi vì ngày thứ hai cô đã lặng lẽ rời khỏi bệnh viện không nói với anh một tiếng, anh cho rằng thái độ của cô đã nói lên tất cả.
Lúc mắc kẹt ở hạ nguồn anh đã suy nghĩ thông suốt, yêu là tôn trọng cùng thành toàn, anh bằng lòng trả lại tự do cho cô, sẽ không ép buộc cô nữa.
“Em không cần phải làm như vậy.” Giọng nói của anh trầm thấp, ánh mắt buồn bã nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Kiều Tịnh trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Em có nấu canh mang đến cho anh.”
Thẩm Luân có chút thụ sủng nhược kinh, bất ngờ một lúc, theo bản năng nói: “Thật đúng lúc, anh có hơi đói.”
Trong phòng bệnh, Thẩm Luân ngồi phơi nắng bên cửa sổ, Kiều Tịnh đem bình giữ nhiệt đặt lên bàn, cô đổ canh ra chén, khi cúi đầu, bỗng nhiên cô lên tiếng: “Thẩm Luân, thực xin lỗi.”
Thẩm Luân ngây người một lúc, bất chợt, lại mím môi. Đột nhiên ánh có chút sợ hãi câu tiếp theo cô sẽ nói.
“Em đừng nói nữa, cầu xin em đừng nói gì cả!” Anh rất muốn nói ra câu nói này, nhưng đến cuối cùng, anh chỉ biết buồn rầu xoa đầu, hai tay nắm chặt tóc, cúi thấp đầu, dáng vẻ đầy khổ sở.
Kiều Tịnh cúi đầu, áy náy nói: “Ngày đó nổi giận với anh, là em không đúng. Kỳ thực suy nghĩ lại, anh không bị em dọa sợ chết khiếp, cũng không xem em là quái vật, em đã cảm thấy rất vui mừng. Em không nên nói những lời khó nghe với anh như vậy.”
Trên thực tế, cô đã lừa gạt anh quá nhiều. Nói đúng hơn, ngay từ đầu thân thể này đã không phải là của cô, cho nên cũng xem như cô đã lừa dối anh bấy lâu nay.
Thẩm Luân ảo não dừng động tác. Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cô, khoé mắt ửng đỏ, ánh mắt mang theo sự hoang mang.
“Thẩm Luân, ngày đó anh từng nói, nếu anh chết, em sẽ có một khoản tiền lớn, là thật hay giả?” Kiều Tịnh đem chén canh đến trước mặt anh, khẽ cười một tiếng: “Không dám uống à, sợ em bỏ thuốc độc vào đây sao? Sợ em ôm tiền bỏ trốn hả?”
Thẩm Luân phản ứng lại, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không có. Anh uống!”
Nhìn chén canh trong tay, Thẩm Luân rưng rưng nước mắt, không chút suy nghĩ uống cạn chén canh.
Anh uống quá nhanh, nuốt trọng cả quả táo tào, cho nên sau khi uống xong, anh cũng chưa nếm được mùi vị canh thế nào, liền ho khan vài tiếng, Kiều Tịnh nhẹ nhàng vuốt lưng anh, giúp anh nhuận khí.
Hai má Thẩm Luân ửng đỏ, ngữ khí cũng mang theo sự dè dặt và cẩn trọng: “Anh không gạt em, anh sẽ bảo Vương Hiểu đem văn kiện đó đến đây.”
“Vương Hiểu!” Thẩm Luân hướng về phía cửa phòng hô một tiếng.
Vừa rồi Vương Hiểu không dám vào phòng quấy rầy chuyện tốt của ông chủ, lúc này nghe thấy ông chủ gọi mình, anh ta nhanh tay mở cửa phòng, dò hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì cần dặn dò ạ?”
“Đem phần văn kiện bảo hiểm nhân thọ cùng giấy tờ bất động sản của tôi đến đây.”
Vương Hiểu nghe xong chợt ngây người. Đây không phải là tài sản mà ông chủ giữ lại cho Kiều Tịnh sao? Vì sao hiện giờ lại cần đến chúng?
Kiều Tịnh lên tiếng: “Anh đi ra ngoài trước đi, đừng nghe anh ấy nói bậy, anh ấy nói đùa đấy.”
“Ông chủ, vậy tôi nên nghe lời ai?” Vương Hiểu có chút khó xử.
“Em thực sự không muốn xem à?” Thẩm Luân quay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn Kiều Tịnh, còn mang theo vẻ lấy lòng, ăn nói khép nép: “Anh không gạt em, một khi anh xảy ra chuyện, không còn ai có thể che chở cho em nữa, tương lai em có số tiền này muốn làm gì cũng được.”
Anh tiếp tục nói: “Nếu bây giờ em cần chúng, anh có thể đưa hết cho em.” Ngay cả sự tự do anh cũng có thể trả lại cho cô, chỉ cần về sau cô sống thật vui vẻ, cứ sống cuộc sống mà cô hằng mong muốn đi.
Cuộc sống ngắn ngủi, trôi qua rất nhanh, anh không muốn trở thành một kẻ tàn ác trong sinh mệnh của cô.
Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, anh sẽ không bao giờ làm những việc khiến cô tổn thương. Trước kia anh không tin vào quỷ thần, nhưng hiện tại anh mong muốn có thể dùng sinh mạng của mình đổi lại cho cô một đời bình yên.
Vương Hiểu đứng trước cửa khó xử đến toát cả mồ hôi, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, mắt thấy ông chủ sắp thổ lộ với Kiều Tịnh, thầm nói không xong rồi, anh ta phải chạy thật nhanh lặng lẽ đóng cửa lại.
Bên ngoài hành lang bệnh viện, Vương Hiểu chạm mặt bà nội Thẩm.
“Lão phu nhân xin ngồi chờ ở đây một lúc, ông chủ đang ở bên trong nói chuyện với Kiều tiểu thư”
Bà nội Thẩm cố giữ bình tĩnh, ánh mắt đầy tâm sự nhìn về phía phòng bệnh.
Thẩm Luân ngồi trước cửa sổ, mười ngón tay đan vào nhau, khẩn trương giống như phạm nhân chờ bị phán quyết, tâm tình rối loạn.
“Uống nước đi.” Kiều Tịnh xoay người lại, đem cho anh một ly nước ấm.
Vừa rồi Thẩm Luân uống canh quá nhanh, không để ý đến hình tượng gì cả, trước anh chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ chật vật như vậy trước mặt Kiều Tịnh. Bởi vì lúc ấy anh không yêu cô, cho nên sẽ không tuỳ tiện lộ ra dáng vẻ này.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Luân, bàn tay vuốt nhẹ vào phần thạch cao bó trên chân anh, nhíu mày hỏi: “Chân còn đau không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt thuần khiết. Anh lắc đầu, cười nói: “Không đau nữa. Bác sĩ nói, qua hai tháng có thể đi lại bình thường. Đêm đó, thực sự rất cảm ơn em, em đã không bỏ mặc anh mà rời đi, anh rất vui.”
Mấy ngày qua anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, nội tâm càng ngày
càng trở nên bình thản hơn, cũng dần dần chấp nhận sự thật.
Thẩm Luân đã nghĩ, nếu lần này trở về, anh sẽ trả lại tự do cho cô, nếu vẫn cứ luyến tiếc không bỏ xuống được, anh sẽ đi tìm bác sĩ tâm lý để điều trị, tóm lại anh muốn bản thân mình phải bình tâm trở lại, cố gắng không làm phiền cuộc sống của cô nữa.
Thẩm Luân mỉm cười: “Em không cần thương hại anh, cũng không cần phải cảm thấy tự trách. Việc anh bị thương không có liên quan gì đến em, em chính là ân nhân cứu mạng của anh, cả đời này anh sẽ ghi nhớ.”
Lúc này, anh nước mắt lưng tròng, anh nhẹ quay đầu đi, yết hầu không ngừng động, cổ họng khàn khàn không thể nói tiếp. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng vào cô, hít sâu một hơi.
Kiều Tịnh giật mình hỏi: “Anh khóc hả?”
Đôi Thẩm Luân ướt át, thực sự anh đã khóc, nhưng anh cố gắng để bản thân mình trông không quá chật vật, ít nhất còn có thể lưu lại cho cô một ấn tượng đẹp cuối cùng về mình.
Anh vừa định lên tiếng, Kiều Tịnh đã đưa tay lau nước mắt trên gương mặt anh. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, vuốt nhẹ mặt anh. Thân thể anh cứng đờ.
Thẩm Luân nhìn chằm chằm Kiều Tịnh, ánh mắt sáng ngời. Anh không dám cử động, sợ phá đi mất bầu không khí này. Anh cứ như vậy mà nhìn cô, trái tim bên ngực trái đập nhanh liên hồi, dường như chỉ một lúc nữa thôi sẽ nhảy ra ngoài.
Nếu có thể, anh hy vọng thời gian dừng lại tại khoảng khắc này, hãy để cho anh tiếp tục sống trong giấc mộng.
“Này! Thẩm Luân….”
Kiều Tịnh nghi hoặc vỗ vỗ mặt anh. Thẩm Luân hồi thần, mặt anh nóng bừng, ngay cả khi bàn tay cô vỗ nhẹ vào mặt cũng không có cảm giác gì, thậm chí anh còn muốn đưa mặt cho cô đánh tiếp.
Trên mặt Thẩm Luân nhiễm một tầng mây đỏ, mất tự nhiên ho một tiếng, đau lòng nói: “Đừng vỗ nữa, tay em có đau không?”
Nghe anh nói như thế, Kiều Tịnh ngẩn người, thu tay về.
“Không phải, anh không có ý trách em, anh rất thích em chủ động có cử chỉ thân mật với anh.” Thẩm Luân vội giải thích, hai má càng ngày càng ửng đỏ. Tóc mái tự nhiên rũ xuống che phần trán, nhìn trẻ trung hơn so với ngày thường, dáng vẻ giống như sinh viên vừa mới ra trường.
Kiều Tịnh trầm mặc một lúc, lên tiếng nói: “Ngày ấy, anh từng hỏi vì sao em lại đi tìm anh.”
Thẩm Luân ngẩn ra, ngay cả hít thở cũng không thông, không dám gây một chút tiếng động nào.
“Thực ra, em cũng không hiểu được bản thân mình muốn gì, khi biết tin anh gặp nạn, em vô cùng lo lắng và sợ hãi, không muốn nghe thấy tin anh bị thương hay mất mạng. Thẩm Luân, nếu lần này em rời đi, có phải anh sẽ không dây dưa với em nữa?”
“Đúng vậy!” Hai chữ này như mắc kẹt trong miệng Thẩm Luân, không muốn nói ra.
Nhưng mà mấy ngày trước anh đã sớm chuẩn bị tinh thần đối mặt với quyết định của Kiều Tịnh, chỉ là tất cả đều vô ích. Nội tâm không ngừng giãy giụa, giống như người sắp chết với được cọng rơm cứu mạng.
“Em muốn như vậy sao?” Thẩm Luân đau khổ, dường như sắp bị sự thống khổ nhấn chìm, trong mắt anh loé lên hung quang rồi chợt biến mất.
Kiều Tịnh vẫn phát hiện ra, cô bình tĩnh nở một nụ cười: “Anh nhìn xem, bản thân anh không giỏi che giấu cảm xúc chút nào, chưa gì mà đã hiện nguyên hình rồi. Bề ngoài luôn tỏ ra mình là người hiền lành, nhưng vẫn không thể thay đổi được bản tính tuỳ hứng trong xương tuỷ. Nói thật, em cũng không hiểu rõ tâm tư của anh, cũng có chút chán ghét anh, chỉ là sau khi ngẫm nghĩ lại, anh chưa bao giờ làm việc gì khiến em vui vẻ.”
Thẩm Luân lập tức mím môi, chầm chậm nhắm đôi mắt lại. Dưới ánh sáng mặt trời, thân ảnh cao lớn nhưng mang theo sự yếu ớt không thể chịu nổi bất kì đả kích nào.
“Nhưng khi nhớ đến vết thương trên vai anh, em lại tự trách mình, có đôi lúc nhắm mắt lại gương mặt anh sẽ hiện ra, em cảm thấy rất có lỗi với anh. Rõ ràng chuyện đó là chuyện riêng của em, lại khiến anh bị thương. Tuy em rất hay nói những lời chống đối với anh, nhưng em không ngốc. Đêm đó ở dưới hạ nguồn, anh bảo em bỏ anh lại mà chạy đi, có phải là lời nói thật lòng không?” Cô mỉm cười đôi mắt cong cong.
“Là thật lòng. Ban đầu anh từng nghĩ cho dù có chết cũng muốn kéo em theo. Như vậy khi đi đến hoàng tuyền, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.” Thẩm Luân vuốt mặt, hít vào một hơi, thong thả nói: “Nhưng sau đó anh cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ, anh yêu em, yêu là phải chấp nhận buông tay. Em còn sống vẫn tốt hơn là chết cùng nhau, em còn trẻ tuổi, còn có bà ngoại còn có bạn bè đang chờ em trở về, em không thể chết được, không thể chết cùng anh. Tuy rằng trên đường đi đến suối vàng rất cô đơn, nhưng anh vẫn có thể tự mình đi được.”
“Đừng nói như vậy, toàn nói điềm xấu thôi.” Kiều Tịnh đưa tay che miệng anh lại.
Thẩm Luân khẽ chớp mắt, sợ cô lại rời đi, liền kéo bàn tay cô xuống nắm thật chặt. Anh không lên tiếng, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Nhìn thấy cô không có phản ứng, cũng không dám nắm tay cô quá chặt, anh dè dặt cẩn trọng hỏi: “Anh có thể hôn tay em không….”
Kiều Tịnh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh, ánh mắt anh sáng ngời, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. Cảm thấy có chút nhột nhột, mặt cô ửng đỏ, nhưng không rút tay lại.
Thẩm Luân đem bàn tay cô áp lên gương mặt mình, có một giọt nước mắt ấm nóng thấm vào lòng bàn tay cô.