Vào giây phút Thích Nguyên Hàm chạm vào môi của nàng, liền rời đi ngay, cô nhìn Diệp Thanh Hà, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc buông thả nào.
Như thể bị mê hoặc chỉ là vẻ bề ngoài, cô nhận xét: "Rất ngọt."
Sau đó thè lưỡi, ăn hết kem bơ dính trên môi.
Diệp Thanh Hà ngạc nhiên, không ngờ đến cô có thể thản nhiên như vậy, cho dù có động lòng, cũng có thể tỉnh táo ngay lập tức, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thích Nguyên Hàm: "Tôi đã nói với cô từ trước rồi, tôi lãnh đạm tìиɦ ɖu͙ƈ, cô có quyến rũ tôi cũng không có tác dụng."
Đã quyến rũ người ta đến bước này rồi, đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, chắc là rất sốc, nhưng Diệp Thanh Hà cứ như thể không nhận ra, nàng nói: "Chị càng như thế này, em chỉ càng thích."
Kem bơ ngọt ngào, rất thơm, mê hoặc người ta đến nếm thử, đôi môi hai người đều dính đầy sự ngọt ngào cuốn hút này.
Một giây lại một giây trôi qua, Diệp Thanh Hà tiến lên trước một bước, giữ lấy gáy của Thích Nguyên Hàm, vào lúc Thích Nguyên Hàm còn chưa đề phòng, chậm rãi cuốn đi kem bơ trên môi cô.
Đôi môi Thích Nguyên Hàm mềm mại, hòa quyện với hương kem sữa, mùi vị giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm dịu, thậm chí còn ngon hơn kẹo bông gòn, ngọt mà không ngấy.
Ăn quá vội vàng, tim đập quá nhanh, hơi thở hòa vào nhau, kem bơ dần dần tan chảy.
Thích Nguyên Hàm đẩy nàng, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Hà.
Ánh sáng từ đỉnh đầu lọt vào khe hở giữa họ, rơi vào bờ môi của nhau, ướŧ áŧ bóng loáng, không có lớp kem bơ, cũng đủ câu lòng người ta.
Mê hoặc nhất không phải là kem bơ, mà là chính họ.
Diệp Thanh Hà nâng cằm, cố ý dựa gần, hơi thở nóng bỏng: "Chị, hôn nữa đi."
Nhịp tim tăng tốc đến một mức, nghẹn lại làm Thích Nguyên Hàm không thoải mái, nước bọt trong miệng nhanh chóng tiết ra, nhưng Thích Nguyên Hàm lại không dám nuốt xuống, nàng nghiêng người, kéo dài khoảng cách với Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà nắm bắt mức độ rất tốt, không bám víu lấy Thích Nguyên Hàm, cưỡng ép hôn thêm lần nữa, cũng bởi vì nàng biết giữ chừng mực, khiến cho sự từ chối trở nên nuối tiếc.
Nàng dựa vào bàn bar, khoanh một tay, đợi Thích Nguyên Hàm gật đầu, trông có vẻ như rất tôn trọng ý kiến của cô.
Thích Nguyên Hàm từ chối trong im lặng, cô sang đầu bên kia bàn bar rửa mặt, hứng nước dội xuống, có loại cảm giác tỉnh táo sau kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô và Diệp Thanh Hà hôn nhau, cô và tiểu tam của chồng hôn nhau...
Là do cô quá xấu xa sao?
Tại sao cô chỉ cảm thấy rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thích Nguyên Hàm nuốt nước bọt, cô nhanh chóng rửa sạch vết kem trên mặt, Diệp Thanh Hà đặt bánh gato đã cắt lên bàn bar, liếm kem dính trên ngón tay nói: "Thử xem."
Thích Nguyên Hàm cầm lấy nĩa, ngồi ăn ở bàn bar, vị kem ngọt ngào, còn ăn thêm ít bánh, nhưng hương vị hơi sai.
Có lẽ là do đã nếm thứ còn ngọt ngào và thơm ngon hơn.
Có câu nói rất đúng, mỹ nhân không đẹp ở ngoài da, mà là đẹp từ trong xương cốt.
Diệp Thanh Hà trong đêm đen đầy mê hoặc.
Dây váy đen trượt xuống khỏi vai của nàng, cũng không phải nàng cố tình làm vậy, là do lúc Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra, sơ ý kéo xuống. Nàng cũng không kéo lên, cứ để nó lủng lẳng ở đầu vai, lộ ra đỉnh núi đầy đặn.
"Ngon không?" Diệp Thanh Hà đang cắn nĩa ăn còn khẽ cười với Thích Nguyên Hàm, biểu cảm vui vẻ táo tợn lộ rõ ra trên mặt.
Thích Nguyên Hàm đút một miếng bánh vào miệng, nói: "Cũng được."
Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Thích Nguyên Hàm vốn muốn nói "Cười cái gì", lại cảm thấy ngại ngùng, không biết mở lời như thế nào, Diệp Thanh Hà tựa người vào bàn bar, ngậm nĩa ăn, khóe miệng ẩn ý cười, ánh trăng hắt trên bàn bar vốn dĩ trắng tinh cũng đã nhuốm màu dịu dàng, nàng nói: "Em thật sự rất vui."
"..."
Ăn no bánh gato, buổi tối không gọi cơm nữa, hai người họ giải quyết được một phần nhỏ bánh gato, còn thừa thì đựng trong hộp, để vào tủ lạnh.
Chỉ là cuối cùng Diệp Thanh Hà lại đột nhiên nổi tính ham chơi, bôi kem khắp nơi, chiếc váy trên người Thích Nguyên Hàm sắp bị nàng biến thành váy chấm hồng rồi.
Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm tắm rửa, cởi váy ra, trân trần giẫm lên sàn, nước ấm đổ xuống thân thể, ấm nóng làm hô hấp trở nên trầm trọng.
Nước lăn trên cơ thể, mái tóc, cái cổ, vùng ngực đầy đặn, lăn đến đâu làm dao động đến đấy, cô chỉnh nước lạnh chút, nhưng vẫn khó dập tắt được dao động này.
Đến khi tắm xong, mới nhớ ra bản thân chưa lấy đồ ngủ, cô không thích dùng áo tắm do khách sạn cung cấp, nhưng cô càng sợ phải nhờ Diệp Thanh Hà đem quần áo vào.
Lúc ra ngoài, Diệp Thanh Hà ngồi bên giường, không biết là đang voice match với ai, giọng nói nghe có vẻ bớt đi vài phần quyến rũ, bình tĩnh đến lạnh lùng.
"Ừm, cứ điều tra như thế này trước đã, bên kia cũng nhòm ngó tới rồi, với lại kiểm tra những người làm bên bất động sản..." Diệp Thanh Hà khoanh một chân, chống cằm, nghiêng đầu nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, ánh mắt dừng trên cô.
Đầu bên kia điện thoại liên tiếp "Alo" vài tiếng, nàng mới hồi thần, "Ừm, vất vả rồi."
Cúp máy, Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Vừa rồi có em nào gọi điện tới nói, lại có một nhóm người đến điều tra công ty của chị. Lần này khí thế rất mạnh mẽ, cách thức hành động cũng tương đối ác liệt."
"Chuyện thường." Thích Nguyên Hàm nói: "Chắc là mẹ của Chu Vĩ Xuyên kiểm tra."
Đây cũng là lý do Thích Nguyên Hàm không liên hệ với Tần Già Lam nữa, không phải vì sợ Chu Vĩ Xuyên điều tra cô, mà là sợ mẹ hắn. Bởi vì so với hai cha con nhà họ Chu, mẹ của Chu Vĩ Xuyên mới thật sự lợi hại, lần nào cũng nhìn thấu được hành động của cô.
"Yên tâm, có động tĩnh gì em sẽ nói lại với chị." Diệp Thanh Hà cầm quần áo vào phòng tắm.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi vẫn chưa đồng ý với lời đề nghị của cô."
Diệp Thanh Hà nhướng mày nói: "Nhưng cũng không ngăn được em chủ động ân cần săn sóc."
Thích Nguyên Hàm im lặng, cô biết rất ít về Diệp Thanh Hà, không biết quá khứ trước đây của nàng, chỉ nghe nói nàng có rất nhiều bạn bè, nhưng thật ra chưa từng gặp bạn của nàng lấy một lần, không hiểu được cuộc sống của nàng.
Vì vậy, cô mãi vẫn không biết mục đích nàng tiếp cận cô là gì, là muốn âm mưu cái gì.
Lần trước người ân cần săn sóc như vậy là Chu Vĩ Xuyên, lúc đó Chu Vĩ Xuyên thích cô, âm mưu có được cô, còn Diệp Thanh Hà thì sao?
Gặp mặt đã dây dưa dính lấy cô.
Cũng không thể yêu vợ kim chủ ngay từ ánh nhìn đầu tiên được nhỉ?
Ban đêm đi ngủ, Thích Nguyên Hàm theo thói quen nằm sát mép giường, Diệp Thanh Hà chiếm thẳng phần lớn giữa giường, cô nhắm mắt, giả vờ đã ngủ.
Thích Nguyên Hàm mím môi dưới, thật ra cô không nếm kỹ vị kem bơ, nhưng giờ nhớ lại, thấy nó rất giống vị chanh tươi, nhưng lại rất đặc biệt, không biết là mùi vị của bánh gato, hay là mùi vị của bản thân nàng.
Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà.
Ba từ này, từng chút từng chút một gõ vào cánh cửa con tim cô.
Thích Nguyên Hàm sắp bước vào cuộc đời tuổi ba mươi, từng gặp được hai người làm trái tim cô đập nhanh như vậy, một người là chồng của cô Chu Vĩ Xuyên, một người là tình chân của chồng cô.
Ngẫm nghĩ thì, thất đức thật.
Nhưng cô không cảm thấy có lỗi, bởi vì người lăng nhăng không phải là cô, người đã kết hôn còn nɠɵạı ŧìиɦ cũng không phải là cô, cô đứng trên điểm cao khống chế của đạo đức, ngay cả bây giờ cô cầm chứng minh thư đi đăng ký kết hôn với Diệp Thanh Hà cũng được...
Nhưng, nhưng mà, cô cứ cảm thấy nhịp tim đang tăng nhanh.
Là do nghĩ đến chuyện kết hôn sao?
Kết hôn với người như Diệp Thanh Hà, rất không đáng tin cậy nha.
Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ, bên kia giường động đậy, Diệp Thanh Hà đột ngột dựa gần, chống cánh tay nhìn cô vài giây, nhanh chóng đụng vào môi cô, nụ hôn kéo dài trọn vẹn mười giây, nói: "Ngủ ngon."
Giây phút đó, Thích Nguyên Hàm đã hiểu ra.
Là bởi vì người như Diệp Thanh Hà tương đối trơ trẽn không biết xấu hổ.
...
Thất tịch mùng bảy tháng bảy, thời tiết rất đẹp, bầu trời đầy mây, từng đám này đến đám khác, trở nên cực kỳ thân mật.
Khắp khách sạn đều là hoa hồng, trước đây nếu trang trí như vậy sẽ được