Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Dây chuyền đôi.


trước sau

Đợi đến khi Thích Nguyên Hàm hoàn toàn tỉnh táo lại, váy đã bị Diệp Thanh Hà đẩy đến thắt lưng, hơi mát từ làn da truyền đến, tế bào bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bắt đầu kêu gào.

Tầm mắt mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng, cô nhìn Diệp Thanh Hà vuốt mấy sợi tóc rơi xuống ra sau tai, đôi môi đỏ mọng cũng sắp rơi xuống rồi.

Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại.

Nhưng chỉ trong vài giây sau, cô nghiêng đầu đi.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Sao thế?"

Nàng nhìn tai Thích Nguyên Hàm mà nói, hơi thở phả vào lỗ tai của Thích Nguyên Hàm, nóng như lửa đốt.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi không thích phụ nữ."

"Giống với chuyện chị không uống rượu hả?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, thanh âm có chút khàn.

Diệp Thanh Hà nói: "Nhưng chị đã nói dối."

Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn Diệp Thanh Hà, cô thực sự không uống rượu, từ tiểu học cho đến giờ một giọt cô cũng không đụng đến, bất luận là lúc nào ở đâu đi chăng nữa, cô luôn tuân thủ nguyên tắc này.

Diệp Thanh Hà cũng nhìn thẳng lại Thích Nguyên Hàm, nàng quỳ ở bên cạnh cô, ga giường bị đầu gối ép lõm xuống, vùng da bên chân của nàng dán lấy eo cô.

Thích Nguyên Hàm rất khó chịu khi cứ nằm thẳng người nhìn nàng ta, cô không thích cảm giác bị áp bức, nhấc tay muốn ngồi dậy, thì nghe thấy Diệp Thanh Hà nói: "Không phải chị nói chị tìиɦ ɖu͙ƈ lãnh đạm sao?"

Thích Nguyên Hàm khựng lại một giây, chống một cánh tay lên muốn thoát khỏi sự khống chế này, Diệp Thanh Hà lại ngồi thẳng lên eo của cô, làm Thích Nguyên Hàm khó chịu hừ một tiếng. Diệp Thanh Hà miết lấy cằm của cô, ngón tay rơi trên đôi môi của cô.

Kỹ năng ngón tay của Diệp Thanh Hà rất tốt, cọ xát đường viền môi của cô, thuần thục cạy mở đôi môi cô, giống như đầu lưỡi liếʍ ɭáρ lấy lưỡi cô, mềm mại, ngứa ngáy, như giăng ra lưới trời lồng lộng, khiến cho cô không còn đường thoát.

Đùa nghịch xong, môi của Thích Nguyên Hàm đã ẩm ướt, Diệp Thanh Hà không làm việc gì thêm, nằm xuống, thở hổn hển như mất sức, nói: "Chị cho rằng con người có thể kiểm soát được du͙ƈ vọиɠ của bản thân sao?"

Đêm đã khuya, âm thanh kim giờ và kim phút chuyển động, nhắc nhở họ rằng thời gian đang lặng lẽ trôi đi, Thích Nguyên Hàm không muốn thảo luận vấn đề triết lý đêm khuya với nàng, trở mình, theo thói quen cuộn chân ngủ.

Khi trước Thích Nguyên Hàm đều ngủ không sâu giấc, phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ say, lần này vừa nhắm mắt đã chìm vào trong mộng. Lúc cô tỉnh dậy lần nữa, ánh nắng ban mai lọt vào mắt cô, những mảnh ánh sáng nhỏ xíu rơi xuống thôi thúc cô mở mắt ra.

Cánh tay bị đè cho tê dại, Thích Nguyên Hàm trở người, đè lên thứ gì đó mềm mại, nghiêng đầu nhìn lại lần nữa, lại phát hiện Diệp Thanh Hà vẫn còn ở bên cạnh cô.

Diệp Thanh Hà cư nhiên lại ngủ ở phòng cô một đêm?

Diệp Thanh Hà khụt khịt hai tiếng, hơi thở rơi trên vai cô, mắt nàng lim dim hé mở, mang theo sự lười biếng vì chưa tỉnh hẳn, nói: "Chào buổi sáng."

Thích Nguyên Hàm từ trên giường ngồi dậy, nắn bóp cẳng tay đã tê mỏi, nhặt bộ đồ ngủ trên đất lên để mặc, quay đầu lại liền thấy Diệp Thanh Hà đang cài cúc bấm áσ ɭóŧ, ngón tay thò vào trong vạt áo, lộ ra thắt lưng mảnh khảnh, nàng cài xong, vạt áo vừa bị cuộn lên lại ào ạt rơi xuống.

Diệp Thanh Hà đi ra khỏi phòng trước, lúc mở cửa, Chu Vĩ Xuyên đang giơ tay định gõ cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mắt khẽ trừng lên.

Buổi sáng, ba người cùng nhau dùng bữa, Chu Vĩ Xuyên rót một ly sữa cho Thích Nguyên Hàm, còn bày đĩa thức cho cô, cẩn thận làm mọi thứ, hỏi: "Đêm qua ngủ có ngon không?"

Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu, để tự hắn nhìn sắc mặt của mình.

"Chà, sao bà xã của anh lại đẹp như vậy cơ chứ." Dù vậy đáy mắt Chu Vĩ Xuyên vẫn mang theo phần lo lắng.

Sự đa nghi của người đàn ông là vô tận. Hắn cực kỳ không hiểu tại sao, người tình đáng ra phải trốn trong phòng hắn hôm qua, lại đến phòng của Thích Nguyên Hàm, chỉ sợ rằng Thích Nguyên Hàm đã phát hiện ra hắn nɠɵạı ŧìиɦ rồi.

Thích Nguyên Hàm không giải thích nên lời, vì vậy chỉ có thể im lặng, cô cũng không thể nói là: Cái loại ngu, đó là bởi vì tiểu tam của anh muốn ngủ với tôi đấy?

Liếc mắt đưa tình trên bàn ăn vẫn đang âm thầm diễn ra, Chu Vĩ Xuyên ngoài nhìn Thích Nguyên Hàm ra, còn liếc qua Diệp Thanh Hà vài lần. Tầm nhìn mà mắt người có thể thấy rất rộng, nhưng phải xem người nhìn thấy có muốn giả vờ như không biết gì hay không.

Bữa sáng yên bình dùng xong, Chu Vĩ Xuyên nói muốn đưa Thích Nguyên Hàm đến công ty, lại sầu khổ không biết Diệp Thanh Hà phải làm sao,  thậm chí còn có tâm tư riêng, bảo Diệp Thanh Hà cứ ở nhà đi, cuối tuần sau sẽ cho người đưa về.

Diệp Thanh Hà chủ động nói: "Em không quấy rầy hai người nữa đâu, tránh cho lần sau hai người thấy em phiền phức, lại không cho em tới chơi nữa."

Một người phụ nữ thông minh làm việc gì cũng đều biết tiến lùi đúng lúc, đây cũng là lý do tại sao Diệp Thanh Hà lại nổi bật nhất trong đám tình nhân nhỏ ngoài kia, nàng khống chế giới hạn rất tốt, Chu Vĩ Xuyên được thức tỉnh rồi, nói: "Được thôi, vậy em tự về đi, sau này nhớ đến chơi thường xuyên."

Thích Nguyên Hàm đi tìm chìa khóa đưa cho Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà lấy chìa khóa từ lòng bàn tay của Thích Nguyên Hàm, ngón tay của nàng nhẹ nhàng gãi một vòng trong lòng bàn tay Thích Nguyên Hàm, giống với kỹ thuật đêm hôm qua, ngay dưới mi mắt của Chu Vĩ Xuyên.

Thích Nguyên Hàm cực kỳ không quen với cảm giác đó, rất ngứa.

Thích Nguyên Hàm ngồi ở ghế phụ lái, nắm chặt tay không nhúc nhích.

Chu Vĩ Xuyên huýt sáo gọi cô, Thích Nguyên Hàm giả vờ như không nghe thấy,  Chu Vĩ Xuyên nhẹ nhàng cười hỏi: "Đang ngắm phong cảnh hay là giận anh đấy?"

Đều không phải, Thích Nguyên Hàm chỉ là không muốn thấy bản mặt hắn.

Phía trước là đèn đỏ, Chu Vĩ Xuyên vỗ vỗ bàn tay vào vô lăng, tiếng còi càng khuếch đại sự bất lực của hắn, "Bảo bối, đừng giận nữa, em cũng biết mẹ của anh thế nào rồi đấy, luôn muốn chia rẽ chúng ta, mẹ đã đem người đến, anh thực sự không thể làm gì. "

Hai người họ dường như là một cặp đôi đáng ghen tị nhất, nhưng họ cũng không thể tránh khỏi định luật, là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tệ. Mẹ của Chu Vĩ Xuyên là người phản đối gay gắt

nhất cuộc hôn nhân của họ. 

Bà Chu luôn cảm thấy Thích Nguyên Hàm không có năng lực gì, cũng không xứng với Chu Vĩ Xuyên, kết hôn với Chu Vĩ Xuyên sẽ không mang lại cho hắn những lợi ích to lớn, cho rằng cô chỉ âm mưu lấy tiền của con trai bà, lấy tiền của gia đình họ. 

Thích Nguyên Hàm miễn cưỡng chịu đựng nói: "Đừng lo lắng, em rất kính trọng bà ấy."

Chu Vĩ Xuyên thở phào, bộ dáng nhẹ nhõm đến mặt mày cũng mang ý cười "Bảo bối, em thật tốt, cám ơn em đã thông cảm cho anh."

Thích Nguyên Hàm khẽ ậm ừ, "Là do em không đủ tốt."

Dù sao thì, bà Chu là người phụ nữ duy nhất có thể nhìn thấu tham vọng của tôi, sao tôi có thể không kính trọng bà ấy đây?

Tôi chỉ có thể cố tốt hơn, để không bị phát hiện thêm manh mối đấy. 

Khi xe đậu trong ga ra,  Chu Vĩ Xuyên lịch lãm kéo cửa xe cho Thích Nguyên Hàm, đưa cô đến cửa văn phòng, hắn cười một tiếng ẩn ý với cô. 

Thích Nguyên hàm phát giác ra chi tiết nhỏ này của hắn, mím môi cười hỏi: "Chuyện gì nha."

"Lát nữa em sẽ biết thôi, vào đi." Chu Vĩ Xuyên nói.

Thích Nguyên Hàm đẩy cửa kính bước vào trong, Chu Vĩ Xuyên lại nhanh chóng giữ vai cô nói: "Bảo em vào là em vào luôn, không hôn anh một cái sao?" 

Thành thật mà nói, Thích Nguyên Hàm thực sự không muốn hôn, lúc cô xoay người lại chỉ muốn mặc xác Chu Vĩ Xuyên luôn, cho dù cô đang quay lưng lại với hắn, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười ngu ngốc của hắn ở đó.

Những người trong công ty đều rất ngạc nhiên, ánh mắt rất khó hiểu. Nhưng nhìn Chu Vĩ Xuyên cười rất vui vẻ, bọn họ cũng cười theo.

Trong lòng họ đều đang tự hỏi.

Tại sao Thích Nguyên Hàm vẻ mặt vô cảm, thậm chí có chút chán ghét khinh thường, nhưng Chu Vĩ Xuyên lại đứng ở cửa cười như một kẻ ngốc. Thật sự không thể hiểu nổi, vì vậy họ đã dùng một cụm từ thông dụng để quy cho hành vi kỳ quặc này: ngược chó nhá! 

Buổi chiều, Chu Vĩ Xuyên lại đến văn phòng, còn mang theo một túi quà, nhìn cái logo in ở trên túi, là biết giá cao ngất ngưởng rồi.

Chu Vĩ Xuyên ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, tay đặt lên đầu gối, nhìn Thích Nguyên Hàm hơn mười phút, thâm tình nói: "Buổi sáng anh không có chuyện gì phải làm, nên đi mua cái này để dỗ em, vẫn làm ngơ anh hả? 

Thích Nguyên Hàm đang tập trung làm việc, bận đến say xẩm mặt mày.

Chu Vĩ Xuyên lấy đồ trong túi ra, kim cương màu hồng, dây chuyền bạch kim, rồi nói: "Cửa hàng phải có chứng minh thư mới mua được đấy. Đàn ông một đời chỉ được mua một chiếc. Nhìn xem, anh một lòng một dạ yêu em."

Đàn ông thật sự rất phiền, nhất là khi phụ nữ đang làm việc, anh ta cho rằng phụ nữ cần được dỗ dành, còn nguyên nhân tức giận thì không ai biết, đó là vấn đề nan giải thế kỷ, cũng không biết rằng phụ nữ đã rất chán nản với những lời nói đường mật của anh ta.

Thích Nguyên Hàm không còn cách nào khác đành phải nhìn sang, đúng thật rất đẹp.

Chu Vĩ Xuyên đeo cho cô, viên kim cương đó rũ xuống, rơi trước ngực cô.

Thích Nguyên Hàm phối hợp nở một nụ cười thẹn thùng, giơ điện thoại lên chụp hai bức ảnh, cuối cùng Chu Vĩ Xuyên cũng được nhìn thấy cảnh mình mong muốn, thoải mái mãn nguyện mà rời đi.

Vào giờ này trang bạn bè rất sôi nổi, có rất nhiều người đang hoạt động, cô lướt thấy một bức ảnh.

Cùng hãng logo, sợi dây chuyền kim cương xanh nằm trong lớp vải nhung trắng, cùng một mặt dây tua dua, chỉ khác họa tiết hoa rỗng ở giữa.

Ngón tay mảnh khảnh đặt trên mép hộp, đầu ngón tay tròn trịa đỡ lấy sợi dây bạch kim, bộ lọc ảnh dường như sử dụng nền ánh sáng lạnh, trông lạnh lùng và kiêu ngạo.

Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhìn mặt dây chuyền trên cổ, của cô là hình bông hồng đỏ, còn của Diệp Thanh Hà là ánh trăng lưỡi liềm nhỏ, đá quý ánh màu xanh lam, giống như ánh trăng trắng trong đêm đen. 

Đúng là thương hiệu này phải đưa chứng minh thư xác nhận và chỉ được mua một lần, nhưng chỉ cần một người muốn mua hai cái, tặng cho nhiều người khác nhau, thì có cả ngàn cách để mua, cũng giống với đạo lý một người đàn ông muốn cặn bã, thì có hàng ngàn lời nói đường mật dỗ dành người khác.

"Wow, Đồ đôi của Chu tổng tặng sao, đẹp quá!" Thư kí Tiểu Chu đem tài liệu tới, liếc thấy màn hình của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nhanh chóng lướt đi, hoảng sợ trong phút chốc, hơi thở của cô không đều, nhẹ nhàng đáp một tiếng. 

Thư kí không nhìn rõ nội dung trên màn hình, ngưỡng mộ nói: "Là đồ đôi sao, Thích tổng, chị và Chu tổng thật yêu thương nhau nha."

Đồ đôi sao?

Thích Nguyên Hàm vân vê viên kim cương sáu carat màu hồng, cưng cứng, xúc cảm lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng, có chút thiêu đốt ngón tay.

Màn hình kéo xuống hai lượt nữa, mới thấy trạng thái mới cập nhật của Chu Vĩ Xuyên, được đăng  khi hắn rời văn phòng một giờ trước. 

Chu Vĩ Xuyên: [Được rồi.]

Bên dưới là một loạt lượt thích và dãy bình luận "Phục."

Lượt thích của Diệp Thanh Hà lẫn lộn trong đó.

Ngay sau đó, bài trạng thái này thêm một lượt thích.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện