Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Phiên thủ vân vi vũ.


trước sau

(* Câu gốc: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ: Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ "贫交行" [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).)

Vùng đất nhà cổ phương Tây này rất rộng, Diệp Thanh Hà đạp xe, chở Thích Nguyên Hàm trên con đường mòn, họ rẽ vào con hẻm, lại gặp một con dốc, một người đẩy xe, một người đi bên cạnh.

Thích Nguyên Hàm rất thích ngồi trên xe đạp xuống dốc, tốc độ nhanh, giây phút lao xuống cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cầm, không ngừng nhắc nhở cô, "Ngồi vững vào, ôm lấy eo em, này..."

Sột soạt, xe đạp lao thẳng xuống.

Chiếc xe như thể mất khống chế, boong boong kêu, giống như có thể vỡ bất cứ lúc nào, Thích Nguyên Hàm hơi sợ, túm lấy góc áo Diệp Thanh Hà.

Xe đạp theo quán tính trượt lên trước một đoạn, Diệp Thanh Hà chống chân xuống đất, nàng thở phào một hơi, quay đầu hỏi Thích Nguyên Hàm: "Còn muốn chơi nữa không?"

Thích Nguyên Hàm suy nghĩ, giơ một ngón tay lên, nói: "Ừm... chơi thêm lần nữa."

"Mua một tặng một, em tặng chị thêm lần nữa vậy." Diệp Thanh Hà thật thà nói.

Thích Nguyên Hàm cười: "Thế thì em hào phóng đấy."

Diệp Thanh Hà lần nữa đẩy xe lên, ngồi lên xe, hít sâu một hơi, "Ngồi xong, người lái xe số 001 sẽ hộ tống ngài đến nơi."

Từ ngữ ngành nào vậy, Thích Nguyên Hàm chưa nghe bao giờ.

Thích Nguyên Hàm ngồi ở đằng sau, nhéo vai nàng, lười biếng tiếp một câu, "Được, tổng bộ đã nhận, mời phóng đi."

"Hiện tại bắt đầu đếm ngược, 0, phóng!"

Viu—

Nàng đếm có một số, đã đạp xe lao xuống, Thích Nguyên Hàm còn chưa chuẩn bị xong, trong chốc lát không nhịn được, hét aaaaaaaaaa.

"Hahahaha."

Tiếng cười vang lên nơi hẻm đường, kích động đến những dây leo mọc trên tường, cành cây tươi tốt đung đưa theo, chùm lá xanh mướt rung động, trên mặt đất hiện lên từng vùng vừng vùng bóng đốm nhỏ, nếu như chiếu vào vào mắt người, ánh mắt sẽ như viên ngọc, vỡ vụn ánh sáng ngọc lam.

Họ chơi xong thì chạy theo con đường này.

Con đường bằng phẳng dễ dàng chạy qua, Diệp Thanh Hà chậm rãi đạp xe, có ngọn gió thổi qua, vạt áo nàng sẽ nhẹ nhàng bay bồng bềnh.

Lúc này là thời điểm nóng nhất trong ngày, họ đều không đợi mũ, xuyên qua nhưng bóng cây râm mát, mùa hè oi ả ập đến, nóng đến khuôn mặt đỏ bừng.

Thích Nguyên Hàm nói: "Phía trước có một nhà hàng, em dừng xe ở đó đi."

Nhà hàng được tu sửa từ nhà cổ phương Tây, thiết kế mang theo chút sắc thái hiện đại, có tính nghệ thuật cao, không ít người đến đây gọi món.

Diệp Thanh Hà dựng xe đạp trước cửa, trong rừng xe sang trọng cực kỳ chói mắt, hai người đi vào nhà hàng, bố cục bên trong vẫn là kiểu dáng phương Tây ngày trước, không có thay đổi gì lớn. Kiểu bố trí tu sửa lại căn nhà phương Tây này, mỗi một mét vuông phải tốn một trăm nghìn nhân dân tệ, bình thường sẽ không làm khác đi.

Nhà hàng được điều hành bởi một cặp vợ chồng, họ trông chỉ mới bốn mươi lăm. Nhà hàng không có đặc sản gì, đều là những món ăn thường dân, giá tiền lại gấp đôi các nhà hàng mấy sao ngoài kia, có lẽ là ăn phong cảnh chăng.

Họ chọn vị trí gần cửa sổ, phòng ngoài trồng hoa, hoa cẩm tú cầu nở rực một mảnh, cây hoa hồng nguyệt quý bên cạnh cũng không kém sắc.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị quen người nhà này không?"

Thích Nguyên Hàm không nhìn nữa, nói: "Lúc nhỏ thường đến đây chơi, lúc đó ở đây còn bán kem, sau đó ông bà bán kem qua đời, họ để lại căn nhà cho gia đình con gái, sau đó mở cửa nhà hàng này, từ lúc đó chị rất ít khi đến đây."

Tính ra thì đã được hai mươi năm, người đã thay đổi diện mạo bao lần, lớn lên rồi mới biết thế giới lạnh lùng, con người hờ hững, không còn ngây ngô như lúc nhỏ, chạy nhảy khắp nơi.

Đợi nửa tiếng đồng hồ, món ăn bưng lên.

Thích Nguyên Hàm xới một bát cơm chậm rãi ăn, thật ra món ăn thường dân tạo ra cảm giác "nhà", hương vị cũng không tồi.

Hai người ăn sạch món ăn trên bàn, lúc đi, Thích Nguyên Hàm hỏi Diệp Thanh Hà, "Em muốn về chưa, hay là lượn thêm vòng nữa?"

"Còn chỗ nào chơi sao?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Thích Nguyên Hàm nói có, rất nhiều.

Mấy năm gần đây, đất nước ngày càng chú trọng văn hóa lịch sử, khuyến khích khôi phục nghệ thuật đương đại, một khu phố thương mại đã được quy hoạch trong khu vục nhà phương Tây, giá trị khu phương Tây này cũng ngày càng tăng lên, có nhà còn đua theo chính sách mở cửa hàng kiếm lời.

Dọc đường đã thấy mấy cửa hàng, trong cửa hàng căn bản không có khách, chủ quán cũng không sốt sắng, rất nhàn nhã chơi điện thoại, người có khả năng mở cửa hàng ở đây đều không thiếu tiền.

Thích Nguyên Hàm hỏi Diệp Thanh Hà, "Em muốn đi quán cà phê hay tiệm sách."

Diệp Thanh Hà nghiêng đầu suy nghĩ, có phần khó quyết định, nàng hỏi: "Có thể mua cà phê rồi đến tiệm sách không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Thế thì đi tiệm sách cà phê luôn là được rồi?"

"Nhưng mà, em thấy đi tiệm sách cà phê không có cảm giác bằng đi tiệm sách, tiệm sách trong phim truyền hình rất lãng mạn." Nàng chớp chớp đôi mắt, kéo tay áo Thích Nguyên Hàm, xe đạp không giữ vững, suýt nữa ngã xuống đất.

Thích Nguyên Hàm đưa tay đỡ, hết cách với nàng, chỉ có thể đồng ý, cô nói: "Em đợi lát, chị đi mua hai cốc cà phê."

Trong quán không có khách mấy, bà chủ rất nhiệt tình nói: "Trời nóng như vậy, có thể vào đây ngồi nghỉ lúc, chơi với mèo."

Thích Nguyên Hàm chỉ người đứng ở ngoài kia, bất đắc dĩ nói: "Đằng kia có đứa trẻ, em ấy muốn đi chơi, hết cách rồi."

Bà chủ cười, pha hai tách cà phê xay bằng tay, đóng túi rồi đưa cho cô.

Thích Nguyên Hàm xách túi đi ra, bây giờ chưa khát mấy, Diệp Thanh Hà bỏ túi vào giỏ xe.

Tiệm sách ở cuối phố, có hơi xa, tiệm sách này đã lâu đời, bề ngoài rất tồi tàn.

Thích Nguyên Hàm nói: "Lúc nhỏ tôi thường đến đây đọc sách."

Mười mấy năm qua đi, nếu nói thay đổi thì tất nhiên có thay đổi, trước đây trong tiệm có hai kệ sách và một cái sọt , sọt luôn đựng đầy những tờ báo cũ không theo kịp thời đại, trên kệ sách nhét đầy tiểu thuyết tình yêu bã đậu.

Bây giờ nhiều kệ sách hơn, sách ở bên trong cũng mới, chủ tiệm là một ông lão, ông lão ngồi ở trên ghế, đeo kính lão đọc báo, thấy họ đi vào, nói: "Ở đây đọc sách phải nạp thẻ mượn đọc, một tiếng mười tệ."

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy cho cháu hai thẻ."

Chủ tiệm nói: "Lúc trước không phải đã làm thẻ rồi sao? Đọc số là được." Ông lão lại nhìn Diệp Thanh Hà dựng xe ngoài kia, nói: "Lần đầu nạp 500, đọc sách mượn sách giảm mười phần trăm."

Thích Nguyên Hàm có hơi sốc, "Ông vẫn còn nhớ cháu ạ?"

Chủ tiệm nói: "Ngoại hình cháu không thay đổi, vẫn là dáng vẻ lúc nhỏ, ông nhất định nhớ ra cháu, lát nữa ông tìm số, tính tiền cho cháu."

Thích Nguyên Hàm đã rất nhiều năm chưa đến tiệm sách này, lúc cô lên cấp ba cô tập trung vào việc học, chán ngấy câu chuyện tình yêu của nam nữ chính, nên rất hiếm khi đến tiệm đọc sách, chỉ thi thoảng đến hỏi có sách giáo khoa không.

Tiệm sách này toàn bán tiểu thuyết với truyện tranh, lâu dần, cô làm mất thẻ mượn sách ở đâu cũng lười làm lại, nếu như không phải Diệp Thanh Hà đến chơi, cô còn quên ở đây có một tiệm sách.

Diệp Thanh Hà dựng xe xong, đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm, ngoan ngoãn lấy lòng nói: "Ông ơi, phí của cháu tính lên người chị ấy được không, làm thẻ đắt quá."

Chủ tiệm nói: "Thế cháu nạp thẳng luôn, một tiếng hai mươi tệ, cháu ngồi mấy tiếng."

Diệp Thanh Hà kinh ngạc, cái giá cắt cổ người ta, nàng cố ý hỏi: "Thế cháu có thể nạp trước một tiếng, rồi ngồi trộm thêm mấy tiếng không."

Thích Nguyên Hàm trả lời giúp chủ tiệm, lắc đầu nói không có khả năng.

Hồi nhỏ cô đến đây đọc sách, một tiếng ba tệ, lúc đó tiền tiêu vặt cô có hạn, lần nào cũng cố ý ngồi ở trong góc, muốn nhân lúc chủ tiệm không để ý xem thêm vài phút, nhưng chủ tiệm luôn đúng giờ tìm thấy cô, sau đó gọi vợ mình ra đuổi người.

Vợ ông ấy hung dữ nổi danh, trên tay cầm một chiếc chổi lông gà, mỗi lần nhìn vào ai là người đó có cảm giác khủng bố như bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, Thích Nguyên Hàm luôn sợ bà ấy, đặt sách xuống liền chạy.

Diệp Thanh Hà nói nạp trước ba giờ, lúc đưa tiền, nàng hỏi chủ tiệm: "Tiệm sách của ông kinh doanh được không?"

Chủ tiệm nói: "Mấy nằm này, vài tháng không có lấy một bóng người, dạo gần đây lại có nhiều người đến chụp ảnh, còn vét không ít sách cũ đi."

Ông ấy đưa một chiếc vé nhỏ cho Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, nói: "Con người sẽ không hoài niệm mãi mãi, chỉ là một cơn gió, là một cảm hứng nhất thời, không tồn tại được lâu."

Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà đi ra phía sau chọn sách, ông chủ lại hét: "Nước đổ ra sách là đền tiền đấy, một quyển một trăm, cẩn thận chút."

Thích Nguyên Hàm nói biết rồi.

Diệp Thanh Hà liền hỏi: "Ngày trước ông ấy cũng... kẹt xỉn như vậy sao?"

Thích Nguyên Hàm gật đầu, đè ngón tay lên môi, nhẹ nhàng suỵt một tiếng, "Không những bủn xỉn, còn nóng tính, nghe người ta nói xấu ông, ông ấy còn nổi giận cơ, đuổi khách đi, sau đó một đồng cũng không trả lại.

"Ồ..." Diệp Thanh Hà gật đầu như giã tỏi, "Em sẽ bé tiếng."

Trước mặt toàn tiểu thuyết võ hiệp cổ, đều dán giấy chú thích viết rõ không được đụng vào, những quyển sách này đều hiếm, giữ hơn mười mấy năm, nếu bán ra, chắc cũng được mười mấy triệu.

Họ đi ra phía sau chọn sách, trên kệ sách toàn là truyện tranh với tiểu thuyết tình yêu, Diệp Thanh Hà lấy một quyển, nhỏ giọng nói: "Quyển này, hồi cấp ba em có đọc, nhưng vẫn chưa xem kết cục, nhớ mãi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Quyển này chị cũng từng đọc."

"Thật hả?" Diệp Thanh Hà có chút ngạc nhiên, "Chúng ta cũng được tính là đã từng cùng đọc một cuốn sách rồi."

Thích Nguyên Hàm tiếc nuối thở dài một hơi, hoài niệm nói: "Chị mượn truyện của bạn cùng bàn, còn chưa đọc xong thì đã bị giáo viên tịch thu."

"Vậy đọc quyển này đi." Diệp Thanh Hà lấy quyển truyện xuống.

Hai người cùng đọc một quyển, ông chủ như thể sợ người ta ngồi thêm giờ, không có lấy một cái ghế, hai người lại đi mua một tờ báo cũ để xuống sàn.

Đọc hai phút, liền cau mày.

Ngày trước xem thì nước mắt ngắn, nước mắt dài, khóc sướt mướt, bây giờ cứ cảm thấy kỳ kỳ, nữ chính và bạn thân cùng thích nam chính, nữ chính sợ nam chính không chọn được, kéo vali bay sang nước ngoài, thế mà lúc trở về lại tham gia hôn lễ của nam chính và bạn thân.

Nam chính uống say, giữ tay nữ chính cưỡng hôn cô nói: Anh hận em, cũng yêu em.

Sau đó bạn thân nữ chính nhìn thấy, bạn thân chạy đi, bị xe tông văng xa ba mét.

Thích Nguyên Hàm: "???"

Thật hết lời để nói, cô nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cũng nhìn cô: "Cái này, nghĩ gì vậy, đàn ông có gì tốt, đá tên đàn ông này đi, hai đứa bạn thân về với nhau, không hay sao?"

Câu này của nàng nghe không đúng lắm, nhưng vẫn có lý.

Hai cô này thích tên đàn ông này cái gì.

Thích Nguyên Hàm nói: "Đổi quyển khác, đổi quyển khác."

Lại tìm thêm mấy cuốn, từ trong góc lôi ra một quyển truyện tranh, bìa đã cũ nát, Thích Nguyên Hàm lật hai tờ, rất kinh ngạc, bên trong lại có cảnh 18X, còn là hai người con gái. Thích Nguyên Hàm gập truyện lại, lặng lẽ nhét vào chỗ cũ, nhưng Diệp Thanh Hà nhanh tay nhanh mắt, giữ lấy tay cô, nói: "Đọc quyển này đọc quyển này, sách khai sáng của em."

"Hả? Khai sáng?"

Diệp Thanh Hà gật đầu: "Quyển truyện tranh này giúp em mở ra cánh cửa của thế giới mới."

"..."

Hóa ra em từ nhỏ đã háu sắc như vậy.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hôm nay Diệp Thanh Hà thay một bộ đồ như vậy, Thích Nguyên Hàm theo bản năng quên mất bản chất của nàng, cảm thấy nàng vẫn còn là học sinh, là một em gái nhỏ.

Diệp Thanh Hà khoanh chân ngồi, vừa đọc sách vừa phát ra những tiếng ngân nga nhẹ nhàng, "Wow, ý ~ aida ~ ô ~ ohyeah ~"

Nàng ngân rất có giai điệu, Thích Nguyên Hàm không nhịn được quay đầu liếc một cái, vừa liếc cái thấy một cảnh rất Yellow, cô vừa muốn tránh ánh mắt đi, Diệp Thanh Hà đặt truyện lên chân cô, "Đến đây, cùng đọc."

(*Yellow: ý chỉ 18+: Màu Vàng ở Trung Quốc tượng trưng cho các ấn phẩm đồi trụy.)

Diệp Thanh Hà nói: "Không đọc."

Diệp Thanh Hà a một tiếng, nói: "Thế vừa rồi ai cứ nhìn trộm vậy?"

Thích Nguyên Hàm muốn phản bác, lại nghe thấy ông chủ ho một tiếng, ông chủ nói rất to: "Yên lặng!"

Diệp Thanh Hà ép ngón tay lên môi, nhẹ nhàng suỵt một tiếng.

Quyển truyện tranh này đã cũ, không biết bị lật ra bao nhiêu lần, rất nhiều trang bị bung ra, cách vẽ cũng rất cũ, kích cỡ lớn, còn là nguyên tiếng Nhật chưa được dịch, phải đọc nguyên bản.

Đang đọc, Diệp Thanh Hà khẽ vỗ vai cô, hỏi: "Tiếng Nhật của chị tốt không?"

Trong lòng Thích Nguyên Hàm bắt

đầu cảnh giác, chỉ sợ Diệp Thanh Hà bắt cô dịch giúp, hoặc là để cô đọc cho nàng nghe, Thích Nguyên Hàm nói: "Không tốt, chưa từng học."

Diệp Thanh Hà chớp mi, đùa nói: "Em biết, em kể cho chị nghe nhé."

"Không cần." Thích Nguyên Hàm lắc đầu: "Mặc dù chị không hiểu tiếng Nhật, nhưng hồi ở tiểu học chị học không tồi môn Ngữ Văn."

"Hửm?"

Nàng không hiểu, cái này sao lại liên quan đến môn văn tiểu học vậy.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị biết cách xem tranh bịa từ."

"... Ồ, thế chị siêu thật đấy."

Chà Chà.

Chà chà chà!

Vài phút sau, Diệp Thanh Hà nắm trang giấy ố vàng đưa qua, hỏi: "Hay không, cốt truyện cũng hấp dẫn nhỉ, chị biết nó đang kể gì không."

Loại truyện này cũng có cốt truyện?

Thích Nguyên Hàm đọc từ đầu đến cuối chỉ thấy một chút cốt truyện, cô thích thú gật đầu, "Cũng không tồi, học sinh kém nỗ lực thi được top 1, rất cố gắng."

Diệp Thanh Hà cười, "Còn không phải sao, lúc đó quyển truyện này đã cổ vũ em rất nhiều, em quyết tâm học theo nhân vật chính."

Thích Nguyên Hàm kinh ngạc: "Em thích em học sinh khóa dưới?" Cô cảm thấy không đúng, lại hỏi: "Em thích hội trưởng hội học sinh?" 

Diệp Thanh Hà hỏi lại cô: "Không phải chị không biết tiếng Nhật sao? Sao chị lại biết mối quan hệ nhân vật trong truyện vậy."

Thích Nguyên Hàm: "Nhân vật chính mặc bộ đồng phục phù thủy, chị đoán được chứ."

Cốt truyện sách Yellow không phải như vậy sao, quan hệ cp đều là hội trưởng hội học sinh x học sinh cá biệt, đơn giản thô lỗ, dù sao cũng là sách khai sáng dành riêng cho học sinh, bối cảnh cũng nên quá phức tạp.

Hội trưởng hội học sinh quản lý tác phong và kỷ luật mà, bình thường rất ngầu, không được chạy không được nhảy, sau đó nữ chính ngã vào lồng ngực cô.

Hội trưởng hội học sinh lạnh lùng bá đạo nói một câu: "Yamete~" rồi vác khuôn mặt đỏ bừng chạy đi.

Sau đó học sinh cá biệt đến xin lỗi, liền bắt gặp cảnh hội trưởng hội học sinh đang thế này thế nọ, cô ấy tưởng mình sẽ bị diệt khẩu, hội trưởng hội học sinh lại đột nhiên bắt lấy cô ấy, muốn trừng phạt cô ấy, cưỡng ép học sinh cá biết ấy ấy cho cô.

Từ đó về sau, hội trưởng hội học sinh ngày càng sa đọa, trước mặt người khác thì lạnh lùng bắt nạt nữ chính, lúc không có ai thì ép nữ chính trừng phạt mình, không dắt nữ chính đến phòng của hội trưởng, thì nào là phòng y tế phòng thiết bị, đến tiệm sách còn bắt ép nữ chính ấy ấy cùng cô ta.

Cả một quyển truyện chỉ có làm.

Diệp Thanh Hà nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, ngón tay trượt trên mu bàn tay cô, gọi: "Hội trưởng~"

"Được rồi, hết ba giờ!" Ông chủ tuyệt tình hét, "Thanh toán phí nhanh lên, không là đuổi người đó, vợ ơi mau..."

Thích Nguyên Hàm lập tức đứng lên, chân hơi tê, ngay tức khắc cô đặt tay lên vai Diệp Thanh Hà, có chút ngại ngùng, liền giả vờ đang kéo Diệp Thanh Hà dậy, nói: "Đi nào."

Diệp Thanh Hà nắm lấy sách không nỡ buông, nàng chậc một tiếng, còn chưa tận hứng, "Hay là đọc thêm lúc nữa? Hoặc em mua quyển?"

Thích Nguyên Hàm hét với ông chủ: "Đợi đã, mua hai quyển."

Nói xong, cô hơi hối hận, Diệp Thanh Hà ôm khư khư cái quyển truyện tranh cũ rích không buông, lát nữa Diệp Thanh Hà mua quyển này, cô ngại chết.

Thích Nguyên Hàm đắn đo suy tính, nếu như Diệp Thanh Hà muốn mua, cô sẽ không trả tiền giúp.

Diệp Thanh Hà nhìn mấy hàng sách, quay đầu nói với cô: "Ông chủ vừa nãy nói có thẻ mượn sách sẽ giảm mười phần trăm nhỉ, chị có thể mua giúp em không?"

Thích Nguyên Hàm: Em có thuật đọc tâm đúng không.

Chọn sách xong, đến quầy thu ngân thanh toán.

Ông chủ đeo kính lão, tiện tay lật hai quyển, nói: "Đây là sách đã ngừng xuất bản, rất đắt, hiện tại giá thị trường ít nhất cũng phải hai ba nghìn tệ."

Thích Nguyên Hàm ra vẻ kinh ngạc, "Đắt vậy ạ, thế không mua nữa."

Cô quay người siêu dứt khoát.

"Ấy, đợi đã, ông cũng không phải không bán." Ông chủ gọi một tiếng, lấy ra một túi giấy, vừa bỏ vào vừa nói: "Cháu cũng biết cách trả giá đấy, sợ cháu rồi, hai trăm một quyển lấy đi."

Thích Nguyên Hàm: "... Vẫn thôi vậy."

"Hai chục! Không hạ được nữa đâu, hoàn tiền vốn cho ông!"

Ông chủ bỏ sách vào túi xong nhét cho cô.

Diệp Thanh Hà xách sách lên, dùng lực mím môi, chắc là đang nhịn cười, khóe miệng run rẩy, nàng nói: "Wow, chị giỏi thật đấy, em chẳng biết trả giá."

Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại quét mã thanh toán, ông chủ nói ông ấy thích lấy tiền mặt, Thích Nguyên Hàm chỉ đành lôi tiền mặt ra đưa cho ông ấy, cô còn tự an ủi mình, không sao không sao, dù sao ông ấy cũng không nhìn thấy họ mua cái gì, mua thì mua thôi.

Ông chủ đưa tiền thừa cho cô, lầm bầm nói lỗ chết đi được.

Thích Nguyên Hàm cầm tiền lẻ đi ra cửa, lại nghe thấy ông chủ to giọng hét: "Vợ ơi, hôm nay có hai đứa nhóc đến mua truyện XX của Ozawa, bản hiếm có màu, lỗ chết tôi rồi, lỗ chết tôi rồi..."

Biết rồi, biết là ông rất lỗ.

Nhưng cũng không cần hét to như vậy chứ.

Diệp Thanh Hà bỏ sách vào giả, cúi đầu cười không ra hơi, vai run lên, nàng ngồi lên xe, bấm chuông xe, nói: "Lên xe, chúng ta đi nào."

Thích Nguyên Hàm không muốn để ý đến cô.

Lúc này mặt trời đã lặn, không còn nắng như ban chưa, chạy ra khu nhà phương Tây, Diệp Thanh Hà cũng không đạp xe chở Thích Nguyên Hàm được nữa, hai người đẩy xe đi bộ.

Diệp Thanh Hà muốn gọi xe, hỏi Thích Nguyên Hàm ra đâu gọi, Thích Nguyên Hàm lúc này mới nhớ ra, xe của cô vẫn còn đậu ở đình.

Hai người lại quay lại, cùng nhau nhét xe đạp vào cốp, Thích Nguyên Hàm đưa nàng về trước, đến nơi, Diệp Thanh Hà xuống xe cong người nhìn vào ghế lái, hỏi: "Chị có muốn lên ngồi chơi không, hay là nghỉ qua đêm, hôm nay chơi mệt quá."

"Không cần đâu, về nhà còn có chuyện phải làm."

Thích Nguyên Hàm nắm lấy vô lăng lùi xe, nghĩ một lúc, cô kéo cửa sổ xe xuống tận đáy, nói: "Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn." Diệp Thanh Hà cười, phơi nắng lâu, trên má phủ lên sắc cam ráng chiều, nàng nói: "Em nên làm vậy, còn có chuyện gì muốn nói không?"

Đích thực có chuyện.

Thích Nguyên Hàm lại nói: "Hôm nay không trách em, không cần gánh vác trách nhiệm."

Cô đang nói chuyện nhà của cô, Diệp Thanh Hà không biết, đó là chuyện bình thường, ba cô mất sớm quá, cô ở cùng Chu Vĩ Xuyên, thì nhà họ Chu nhất định phải đánh bóng vẻ ngoài, tạo một bộ mặt xinh giàu tinh khiết cho cô với thế giới ngoài kia.

Trong xe ngột ngạt nóng bức, Thích Nguyên Hàm chỉnh điều hòa.

Hai ngày sau là chủ nhật không cần phải đến công ty, nhà họ Chu vẫn đang chửi lộn, không ai để ý đến Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm định đến công ty mình một chuyến, nhân cơ hội này xem xét dự án, chuẩn bị cho việc trở thành công ty niêm yết.

Tám giờ sáng, Thẩm Dao Ngọc gọi điện thoại hỏi thăm cô.

Thẩm Dao Ngọc nhịn mấy ngày nay, mở miệng là hỏi: "Thân ái, nghe nói nhà họ Chu xảy ra chuyện."

Giọng điệu cô ấy như thể cái gì cũng không biết, thực ra tối qua đã nghe ngóng được chuyện này từ nơi khác. Thích Nguyên Hàm đáp một tiếng, Thẩm Dao Ngọc nói: "Có cần tớ giúp cậu một tay, cho bọn họ lên hotsearch, hoàn toàn biến mất khỏi xã hội."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần, bọn họ sẽ điều tra ra cậu."

Thẩm Dao Ngọc cười khẩy, "Tớ sợ bọn họ chắc?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, đối mặt với nhà tư bản lúc cần sợ thì vẫn phải sợ, nhà họ Chu đại nghiệp lớn, đối thủ ngang tầm với bọn họ còn không dám động thủ, cậu nên an phận chút."

Thẩm Dao Ngọc tiếc nuối thở dài, "Biết thế tớ nhờ người đưa theo đến hiện trường xem kịch, nghe người khác nói thôi, cứ thấy thiếu thiếu."

Thích Nguyên Hàm rất sảng khoái, tối hôm đó, nhìn bọn họ bị xé rách mặt nạ, giật tóc tát mặt, buổi tối cô ngủ mơ cứ cười, là ngày vui vẻ nhất nhất nhất trong hơn hai mươi năm nay.

Thẩm Dao Ngọc lại hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là ai gây ra vậy?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Diệp Thanh Hà."

Sau đó, Thẩm Dao Ngọc im lặng, nửa ngày sau mới rặn ra một câu, "Đm, cái cô này giấu nghề hả, giỏi như vậy? Sao em ta có được ảnh?"

Thích Nguyên Hàm cũng không rõ, không biết trả lời cô ấy như thế nào, nói: "Đợi chuyện này qua đi, tớ hỏi em ấy, hỏi xong thì nói với cậu sau."

"OK, nhất định phải hỏi đó." Thẩm Dao Ngọc dặn dò.

Thích Nguyên Hàm còn phải lái xe, tạm thời không trả lời tin nhắn, cô đặt điện thoại lên bảng điều khiển ô tô, đến giờ cao điểm, xe tắc đầy đường.

Lúc gặp đèn đỏ, điện thoại reo lên.

Thích Nguyên Hàm liếc một cái, là Chu Vĩ Xuyên.

Đợi đường thoáng hơn, Thích Nguyên Hàm không đi công ty, cô lập tức quay xe đi về, cô không chắc người nhà họ Chu có tiếp tục theo dõi cô hay không, không dám hành động hấp tấp.

Thích Nguyên Hàm lái xe ra con phố, mới cầm điện thoại lên, lần này là Tiểu Chu gọi đến, Tiểu Chu nói: "Thích tổng, vừa rồi Chu tổng gọi điện thoại, anh ấy bảo chị nghe điện thoại của anh ấy, nói có chuyện tìm chị."

Thích Nguyên Hàm trả lời: "Em nói với anh ta, chị chẳng có chuyện gì tìm anh ta, kêu anh ta đừng gọi nữa, không thì chị block thẳng tay."

Tiểu Chu quan tâm hỏi: "Hai người cãi nhau ạ?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Không có chuyện gì thì chị tắt máy trước."

Cô dừng xe lại, cảm thấy hiện tại đi công ty không phải lúc thích hợp, cẩn thận một chút, vẫn nên quay về nghỉ ngơi một ngày, hoặc là lại hẹn gặp Diệp Thanh Hà, hỏi nàng xem sao có được nhiều ảnh nɠɵạı ŧìиɦ thế.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại sáng lên.

Thích Nguyên Hàm gõ màn hình.

Giọng của Thẩm Dao Ngọc vang lên, "Nguyên Hàm, cái cô tình nhân kia của cậu không phải họ Diệp sao, tớ nhớ ra rồi, ngành giải trí chúng tớ có một ông trùm họ Diệp, hành động này của em ấy chính là phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ, không coi thường được đâu."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện