Diệp Thanh Hà lại vào phòng thay đồ lần nữa, nàng lấy ra một bộ đồng phục công sở, cầm đến trước mặt Thích Nguyên Hàm lượn hai vòng, soi gương ướm thử.
Nàng nói: "Haizz, em vốn định vứt bộ này luôn rồi."
Diệp Thanh Hà ăn mặc luôn táo bạo, bộ công sở này chỉ có một kiểu dáng duy nhất, chiếc váy ôm hông bình thường, không thể hiện được một phần mười nghìn sức quyến rũ thường ngày của nàng.
Thích Nguyên Hàm nói: "Nếu như em không muốn mặc, cũng có thể không mặc, chị chỉ buộc miệng nói vậy thôi."
Có rất nhiều lời buộc miệng đều bắt nguồn từ suy nghĩ thật lòng, thật ra Thích Nguyên Hàm rất muốn nàng mặc đồng phục công sở, nếu như truy cứu nguyên nhân, có lẽ là vì đêm hôm đó nhìn thấy một Diệp Thanh Hà khác biệt, cô liền cho rằng có thể nhìn thấy được nhiều hơn từ trên người Diệp Thanh Hà, vì vậy trong lòng khá muốn... muốn chơi hư nàng.
Lần đầu tiên Thích Nguyên Hàm có ý định kiểu này, cảm thấy bản thân trở nên rất đáng sợ, nói xong liền không lên tiếng nữa.
Diệp Thanh Hà so mãi, quay người, ướm quần áo lên người, nói: "Đổi thành người khác mặt, chắc chắn sẽ rất quê mùa, nhưng em mà mặc, hiệu quả sẽ khác hoàn toàn. Chị có muốn xem không?"
"Muốn... ừm." Thích Nguyên Hàm nghĩ quá say sưa, bất giác khuôn mặt nóng bừng.
Diệp Thanh Hà cười, "Vậy hôm nay em sẽ mặc đi làm, nghiêm túc một lần."
Thích Nguyên Hàm đứng ở bên cạnh đợi nàng thay quần áo, Diệp Thanh Hà luôn không động đậy gì, nàng lại không vội thay quần áo, còn để quần áo ở mép giường. Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chị ra ngoài đợi em?"
"Không cần đâu." Diệp Thanh Hà nói: "Chị bận gì thì đi làm trước đi, lát nữa một mình em đến công ty."
Thường ngày Diệp Thanh Hà rất dính cô, lần đầu tiên bảo cô đi trước, Thích Nguyên Hàm có phần hoang mang, hỏi: "Ừm, sao vậy?"
Diệp Thanh Hà nói: "Bây giờ em mà mặc cho chị xem, chị ngắm nhiều rồi thì không bất ngờ nữa, em muốn mặc đi đến công ty, đợi chị bận xong, là có thể đến công ty ngắm em, hoặc em đi tìm chị, rồi cho chị ngắm, như thế mới tương đối có cảm giác."
Bộ đồ công sở bộ đồ công sở, tất nhiên là phải mặc đi làm, mới có thể có được dáng vẻ cuốn hút động lòng người nhất, Thích Nguyên Hàm tưởng tượng ra khung cảnh đó, không chừng Diệp Thanh Hà sẽ làm gì ở trong văn phòng làm việc, ví dụ như ngồi lên bàn của cô...
Thích Nguyên Hàm rất nghiêm túc nói: "Em vui là được."
Rõ ràng Diệp Thanh Hà cũng muốn ở công ty quyến rũ cô, nói: "Nếu như chị đến công ty muộn, là không được nhìn thấy em mặc nữa đâu. Một khi em đã mặc bộ này, hôm nay mặc rồi, ngày mai không mặc nữa, phúc lợi có hạn nhé."
Thích Nguyên Hàm bất giác nuốt một ngụm, con tim như bị móng vuốt mèo vơ vét lấy, cô nói: "Nếu đi riêng, chỉ có một chiếc xe, chị chạy đi rồi, em chạy bằng gì?"
"Em đi xe buýt qua."
Em ấy mặc như vậy đi xe buýt...
"Em không thể bắt taxi sao?" Thích Nguyên Hàm nói: "Em phải cẩn thận yêu râu xanh."
"Hahaha." Diệp Thanh Hà ngồi trước bàn trang điểm, vẽ vời mặt mình lần nữa, chọn một thỏi son rất đẹp, son lại môi, ngón tay trượt trên cằm, nàng nhìn vào gương, "Khá tốt, hoàn hảo."
Nàng lại nói: "Em còn có một chiếc đỗ trong nhà xe, lát nữa em đi lấy là được, yên tâm đi."
Thích Nguyên Hàm đứng đó, có hơi bơ vơ, cô khoanh tay, rồi tựa vào cửa, Diệp Thanh Hà trang điểm lâu quá, cô nói: "Vậy chị đi đây."
"Ừm ừm ừm." Diệp Thanh Hà gật đầu.
Thích Nguyên Hàm lại đứng đợi một lúc, nhận ra nàng không hề nhìn mình.
Cô mím môi, xuống phòng khách tầng một, lấy đôi giầy đặt ở lối vào, Diệp Thanh Hà gọi cô một tiếng, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn sang, Diệp Thanh Hà nói: "Túi của chị để ở gian áo mũ ấy, chị đi lấy đi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không lấy, trong đó có đồ."
Cô phải đến bệnh viện thăm ông cụ trước, nếu như đồ trong túi bị người ta phát hiện ra, vậy cô mất hết mặt mũi rồi, hoàn toàn sụp đổ hình tượng ở trước mặt nhà họ Chu .
Ra khỏi cửa, Thích Nguyên Hàm đi lấy xe, mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, mẫn cảm nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy bóng dáng ở trên ban công.
Diệp Thanh Hà đang phơi chiếc váy đã giặt sạch, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi chân dài, nàng đã thay đồ công sở, để lộ ra mảnh vải màu đen dài đến đầu gối, phía trên bị che khuất, không thể đánh giá toàn diện.
Nhưng cũng vì lấp ló như vậy, trêu chọc đến lòng Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà thật sự là yêu tinh biết cách câu đi hồn phách con người.
Thích Nguyên Hàm đến bệnh viện thăm ông cụ, trong lòng nghĩ quay về sớm chút.
Ông cụ dù gì cũng đã lớn tuổi, trong mắt người ngoài, ông cụ là người bảo hộ yêu thương cô nhất, cho dù nhà họ Chu có đối xử ức hiếp cô như thế nào, người ngoài đều sẽ diễn vai người tốt, nói không thể tính toán với người già.
Loại chuyện này phải nắm bắt được thời khắc quan trọng, cô quay lại sớm, người ta sẽ cảm thấy cô dễ tính, bị người nhà họ Chu bắt nạt thảm hại, nếu như cô quay về muộn, thì là một đứa trẻ giận lẫy, vô lương tâm, sẽ trở thành một trò cười trong giới kinh doanh.
Có một câu nói rất hay, chưa từng nếm trải nỗi đau của người khác, đừng khuyên người ta lương thiện.
Những người này chưa từng trải qua nỗi khổ của cô, hoàn toàn không biết nỗi đau của cô, vì vậy mới hy vọng cô rộng lượng.
Khi Thích Nguyên Hàm đi có mua hoa ông cụ thích, với một số đồ ăn vặt phù hợp với độ tuổi của cụ ta, lại xách thêm một cái túi balo đựng đồ ông cụ dùng được.
Lần đổ bệnh này của ông cụ rất nhiều người đến tỏ lòng nịnh bợ, người thân có người không thân có, ngày ngày chạy đến bệnh viện thăm hỏi cụ ta, Thích Nguyên Hàm xách đồ đứng bên ngoài đợi.
Trong bệnh viện, bạn của ông cụ đang khuyên giải cụ ta.
"Ông đã lớn tuổi rồi, có thể nghỉ ngơi được sớm thì cứ nghỉ thôi, đừng tính toán với bọn trẻ con chúng nó, trải qua chuyện này, chúng nó sẽ luôn nhớ trong lòng." Bạn của ông cụ họ Trương, tầm tuổi cụ ta, lại nhắc đến bản thân mình, "Ông nhìn tôi này, đến tuổi này cái nghỉ hưu luôn, không quan tâm đến việc gì nữa."
Ông cụ có chút ngưỡng mộ, cảm thán, "Mấy đứa con nhà ông sao nghe lời như thế, không tranh giành nhau, nhà tôi có mấy đứa đều giày vò tôi sắp chết rồi, một ngày tôi không trông trừng, cái nhà này sẽ bị chúng nó phá nát."
Ông cụ Trương nói: "Mấy đứa nhà tôi à, từ lúc chúng nó còn nhỏ tôi đã dạy bảo, hãy làm những chuyện mình thích, đừng bị lợi ích làm mù con mắt, sau đó chúng nó muốn làm gì kệ chúng nó, dần dần chúng nó đều thành công, về chuyện công ty, giao cho đứa nào có năng lực là được."
Ông cụ không thích nghe câu này nhé, phương pháp giáo dục của ông cụ khác hẳn với ông cụ Trương, cụ ta luôn dạy người nhà họ Chu kinh doanh như thế nào, muốn bồi dưỡng mỗi đứa con đều thành nhân tài."
Hiện tại ông cụ đang bệnh, nghe lời khuyên của cụ ấy, như thể đang bị dạy bảo, bực mình, nói: "Không còn cách, nhà họ Chu tôi sự nghiệp lớn, tất nhiên tôi không thể thả rông chúng nó như thế, không thì đời sau sẽ không còn ai."
"Ba đứa con nhà ông, ông còn lo thế hệ sau không có ai à." Ông cụ Trương khó hiểu nhìn cụ ta, cũng có lòng khuyên cụ ta, nói thêm vài câu, "Là do ông quản nhiều chuyện quá nên mới trở nên như vậy, sau này ông xuống đất, thế hệ sau có như thế nào, không liên quan gì đến ông cả, nếu như cứ bắt chúng nó, chúng nó sẽ không hiểu được tấm lòng của ông, đợi chúng nó xuống hố, mỗi đứa sẽ cho ông một bạt tai. Ông nghĩ xem có đúng hay không."
Cụ ấy cảm thán, "Con cháu tự có hạnh phúc của riêng chúng nó! Nghĩ thoáng lên chút."
Ông cụ cảm thấy không có gì để nói nữa, càng nghe càng tức, liền hét: "Vừa nãy chúng nó có nói Nguyên Hàm đến rồi, bây giờ nó đang ở đâu? Ông giúp tôi gọi một tiếng, tôi có chuyện muốn nói với nó."
"Được, tôi gọi hộ ông." Ông cụ Trương đứng dậy đi gọi người.
Thích Nguyên Hàm đứng ở cửa một lúc lâu, bác cả Chu nhìn thấy cô hận không thể móc mắt ra trừng cô, bác cả Chu có hai đứa con, đứa đầu là con gái, đứa hai là cháu đích tôn, là đứa cháu trai ông cụ thích nhất.
Hai đứa này đều lớn tuổi hơn Thích Nguyên Hàm, bình thường không có xích mích gì với Thích Nguyên Hàm, có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng mối quan hệ thật sự chẳng đâu ra đâu, dù sao ông cụ cũng đối tốt với một người ngoài là cô như vậy, trong lòng những đứa cháu này đều không vui.
Thích Nguyên Hàm đi vào, một đống người bấu víu vào cửa nhìn.
Ông cụ nằm trên giường, ánh mắt rơi vào người cô, đôi mắt lập tức trở nên hiền từ. Cụ ta hỏi: "Những ngày này cháu đã ở đâu vậy, sao không tìm được cháu, ít ra cháu cũng phải báo cái tin cho nhà biết, đừng để ông cả ngày lo lắng bất an chứ..."
Thích Nguyên Hàm hít sâu một hơi, đứng ở cửa, nói: "Chuyện này do cháu gây ra."
Ông cụ không kinh ngạc gì mấy, chỉ vỗ vào bên giường, gọi cô lại đó ngồi, nói: "Cháu có thể thành thật là tốt, chuyện đã qua rồi, sau này chúng ta là người một nhà."
Nói xong, cụ ta nặng nề thở dài một hơi, như thể đã mệt mỏi.
Trong lòng Thích Nguyên Hàm khẽ sửng sốt, nói thật, cô không hiểu ông cụ muốn làm gì, ông cụ không xuất chiêu như thường tình, chuyện đã đến mức này, ông cụ lại có thể cùng cô diễn một vở kịch cả nhà vạn sự thịnh vượng.
Có nghĩ thế nào cũng thấy sai sai, ông cụ mưu mô xảo quyệt, trong lòng cụ ta chắc chắn tính toán chuyện gì đó, Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, nói một câu cảm ơn ông nội.
Ông cụ kéo lấy cô nói hết chuyện này đến chuyện khác, hỏi: "Mấy hôm nay cháu đi đâu thế?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Mấy ngày này cháu ở nhà bạn."
"Ăn ở thế nào có tốt không." Giọng điệu ông cụ quan tâm.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Cũng ổn, tốt hơn trước nhiều."
Ông cụ hỏi: "Vậy sau này cháu định như thế nào?"
"Đơn từ chức đã nộp rồi, sau này cháu sẽ không đến công ty nữa." Thích Nguyên Hàm nói.
Ông cụ liền nói: "Cái thứ kia cứ xem như ông chưa từng nhìn thấy, cháu quay về tiếp tục đi làm, lời ông nói lúc trước xem như không tính, tổn thương lòng cháu, cháu đừng giận ông nội."
Cụ ta chủ động xin lỗi Thích Nguyên Hàm, trong lòng Thích Nguyên Hàm càng bất an, ngoài mặt vẫn đáp ứng, cô đứng dậy cắm hoa mình mua vào trong bình.
Vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài rạn nứt từng chút một, muốn diễn tiếp rất khó.
Ông cụ lại cứ như không xảy ra bất cứ chuyện gì, Thích Nguyên Hàm không tin trong lòng cụ ta thật sự bình tĩnh như vậy, không thì, cụ ta cũng sẽ không giận mình đến nỗi phải nhập viện.
Thích Nguyên Hàm cắm hoa xong, trong không khí thoang thoảng mùi hương thanh mát, cô ngồi xuống lần nữa.
Ông cụ cười, vẫn như lúc trước, nói: "Nguyên Hàm, ông nội không muốn xa cách với cháu, chuyện này, có thể quên được thì chúng ta cứ quên đi, như thế này, cháu ghi cái tên ở công ty, nhận theo lương."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cháu đi làm không phải vì tiền."
Câu này nói ra, cực kỳ giả tạo, ai đi làm mà không phải vì tiền, cũng chỉ Thích Nguyên Hàm dám nói, "Cháu cảm thấy cháu vẫn khá có năng lực, không thể luôn ở công ty có người chăm lo cho, cháu phải làm việc cháu thích."
Chỉ cần là người có năng lực, họ sẽ không ở yên một chỗ, sẽ không lãng phí thời gian, ngoài ra, họ sẽ không can tâm bị người khác đè ép, nhất định trèo lên cao.
Ông cụ không trả lời cô, một lúc sau than mệt.
Khi Thích Nguyên Hàm đi, lấy bàn cờ trong balo ra, và một số đồ chơi bằng tay khác, tất cả cất vào ngăn kéo, dọn ngăn nắp bàn ở đầu giường của cụ ta.
Đối đãi với người già, tinh tế tỉ mỉ Thích Nguyên Hàm không thiếu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Ông nội, cháu đem bàn cờ đến cho ông, nếu như thấy chán, lúc ông Trương đến, thì ông nội bảo ông ấy chơi cờ cùng."
Sau đó bỏ những món đồ ăn vặt cụ ta thích ăn vào trong ngăn kéo, ông cụ tuổi đã cao, răng không còn tốt, hoa quả không ăn được, chỉ thích ăn đồ vặt mềm mềm.
Nhiều người đến thăm cụ ta, chẳng được mấy người thật sự săn sóc như cô, biết ông cụ thích chơi cái gì, thích ăn cái gì.
Làm xong hết mọi việc, Thích Nguyên Hàm nói: "Ông nội, cháu đi đây."
Ông cụ ừm một tiếng, Thích Nguyên Hàm đi đến cửa, ông cụ dặn dò một câu, "Đi đường cẩn thận, nếu như ai bắt nạt cháu, cháu hãy nói với ông, ông nội giúp cháu..."
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn cụ ta, im lặng không lên tiếng, ông cụ từ trong đôi mắt cô đã có thể nhìn ra, hiện tại Thích Nguyên Hàm đã không còn tin tưởng cụ ta nữa.
Ông cụ nói: "Như thế này, cháu vẫn ở công ty, cùng văn phòng làm việc với Vĩ Xuyên. Sau này hai đứa cùng nhau xử lý công việc, được không?"
Khuyên mãi rồi, nếu còn không thỏa hiệp chính là do Thích Nguyên Hàm không coi cụ ta ra gì.
Trong lòng ông cụ chắc chắn đang tính toán chuyện gì đó.
Ngẫm lại, dự án nhà phương Tây cụ ta nhung nhớ nửa đời đã bị Thích Nguyên Hàm cuỗm mất, không chừng trong lòng còn hận Thích Nguyên Hàm, hận đến nỗi muốn gϊếŧ chết cô cơ.
Đến cả cháu trai cháu gái của mình cụ ta còn không quan tâm, sẽ quan tâm đến một đứa cháu dâu như cô? Thích Nguyên Hàm cảm thấy lần này ông cụ muốn xử lý cô rồi.
Thích Nguyên Hàm đi ra ngoài, đến hàng lang thì nghe thấy một câu thì thầm, cô không định quan tâm đến, có người nhanh chân đuổi đến đây.
Thích Nguyên Hàm dừng chân, người đuổi đến là con gái của bác cả nhà họ Chu, Chu Tuyết Miên, cô ấy hơn Thích