Mùa đông trên núi rất hoang vắng, nhìn ra xa chỉ thấy một vùng úa vàng, không nhìn thấy được một chút sắc xanh, cành cây trụi trơ, để lộ vết rạn thiếu nước.
Cái chậu vừa rồi còn nằm trong tay Diệp Thanh Hà, bây giờ đã rơi leng keng xuống đất, đáy chậu có một chỗ bị va thành cái lõm to, đồ ở bên trong văng hết ra ngoài.
Thích Nguyên Hàm giật mình, kinh ngạc mà nhìn nàng, "Em... phải đền tiền cho dì Lưu nhỉ, đập vỡ chậu nhà người ta rồi."
Diệp Thanh Hà còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chậu nữa, chỉ muốn đi đến, nắm lấy cằm của Thích Nguyên Hàm, bảo cô nói một lần nữa, sau đó hôn cô.
Thích Nguyên Hàm cảm nhận được sự kích động của nàng, thu hồi lại ánh mắt, ngồi xổm xuống nhặt kéo và thuốc khử trùng lên, cùng cái chậu kia, Thích Nguyên Hàm đang định lấy, cún con chạy lại rất nhanh cắn lấy chiếc chậu kia.
Diệp Thanh Hà gọi cô: "Chị."
"Hửm?"
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn nàng, Diệp Thanh Hà đi thẳng đến, ngón tay rơi trên cằm cô, cực kỳ to gan mà nắm lấy. Chu Vĩ Xuyên ở cạnh phẫn nộ đứng lên, ghế sắp đổ xuống, hắn không thể chịu đựng được nữa mà đẩy Diệp Thanh Hà.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà sượt qua cằm cô.
Thích Nguyên Hàm gục mặt rũ mày, không lên tiếng, cảm thấy nàng quá to gan rồi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá.
Có phải Diệp Thanh Hà muốn hôn cô trước mặt Chu Vĩ Xuyên không?
Thích Nguyên Hàm vuốt mái tóc ra sau tai, không nghe thấy được âm thanh gì cả, con tim đập dữ dội, mấy ngày nay có Chu Vĩ Xuyên canh trừng, cô cùng Diệp Thanh Hà nghiêm túc hẳn, Diệp Thanh Hà cũng phối hợp mà giả vờ ngoan ngoãn.
Thật ra Thích Nguyên Hàm rất muốn cùng nàng riêng tư mà cho đi và nhận lại.
Thích Nguyên Hàm cầm lấy chiếc chậu rơi trên đất, hỏi: "Hai người ai giúp tôi đi múc nước nóng, tôi muốn tắm cho cún."
"Chị, để em." Diệp Thanh Hà giành lấy, Chu Vĩ Xuyên nhanh hơn nàng một bước, thẳng tay giành lấy chiếc chậu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Nước đừng nóng quá, đổi thêm mấy lần nước."
Chu Vĩ Xuyên cầm chậu rời đi, lúc đi trừng Diệp Thanh Hà một cái, đợi khi hắn vừa xuống bếp , Diệp Thanh Hà liền cong eo xuống, ánh mắt Thích Nguyên Hàm khẽ lấp lánh.
Cô cố ý để Chu Vĩ Xuyên đi.
Diệp Thanh Hà lại gọi: "Chị ơi."
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu lên ừm một tiếng, nàng liền cúi người xuống hôn.
Môi hôn lấy cô, lưỡi du ngoạn trong miệng cô.
Trước khi đến đây, Thích Nguyên Hàm ngỡ rằng họ sẽ luôn làm ở ngọn núi kinh tế lạc hậu này, cô sẽ khổ vì sự lẳng lơ của Diệp Thanh Hà, không ngờ, họ hôn nhau thôi cũng phải lén lút.
Thích Nguyên Hàm hé miệng, cho lưỡi của nàng vào, một tay Diệp Thanh Hà giữ lấy gáy cô, dường như đã khát rất lâu, hôn đến kêu thành tiếng.
Đợi đến khi Thích Nguyên Hàm không thở nổi, nàng mới dừng lại.
Lúc ánh mắt va vào nhau, nàng lại sáp tới hôn đôi lần.
Thích Nguyên Hàm thấy môi có hơi đau, quay đầu, không cho nàng hôn nữa. Thích Nguyên Hàm sờ lên đôi môi, phát hiện ra có máu, thật sự bị Diệp Thanh Hà cắn rách rồi, cô oán hận mà nhìn Diệp Thanh Hà, "Em xem em này..."
Diệp Thanh Hà tủi thân nói: "Em không nhịn được mà, chị, chị ngọt quá, đã lâu em không hôn chị, cực kỳ khó chịu..."
Nàng nhiệt tình nói, mặt Thích Nguyên Hàm nóng hừng hực, nhìn chú cún đang vẫy đuôi với họ ở bên cạnh, ngón tay ép lên môi khẽ khàng suỵt một tiếng, nhắc nhở chú cún đừng có nói ra.
Chuyện họ hôn nhau, phải làm như không biết đó.
Nước đã đến, hai người ngồi ở trên ghế dài, Thích Nguyên Hàm thử độ ấm, có hơi nóng xíu, Thích Nguyên Hàm nhúng ướt khăn, bắt đầu xử lý đám lông bẩn của chú cún, chú cún lắc người mấy lần, không muốn tắm.
"Nhanh thôi là được, ngoan nào." Thích Nguyên Hàm vuốt đầu nó, khen ngợi: "Ngoan lắm, đợi lát nữa, xử lý vết thương cho em."
Diệp Thanh Hà đứng ở bên giúp đỡ một tay.
Tắm cho động vật nhỏ khá khó, chúng nó ham chơi, lại còn không chịu phối hợp, không lúc nào nó ngừng lắc đầu rung người, văng một người nước.
Cún con vừa hất đầu, nước liền bay đến, Thích Nguyên Hàm không kịp giơ tay cản, quần áo đã ẩm ướt, cô thở dài, giơ tay che mặt, nói: "Haizz, con cún con này, thật sự hư chết đi được."
Nói xong, khóe mắt Thích Nguyên Hàm liếc thấy Diệp Thanh Hà đang mím chặt đôi môi, nàng nhìn chằm chằm vào nước, như thể đang có tâm sự gì đó.
Thích Nguyên Hàm lỡ một nhịp tim, nghĩ thầm: Không phải chứ, còn ghen ăn tức ở chuyện này? Đừng nói là em ấy muốn hắt nước lên người mình đó chứ?
Cô lập tức cố ý nghiêm túc mà nói: "Em ngoan hơn nó nhiều lắm, em sẽ không hắt nước lên người chị đâu."
"Em cũng nghĩ vậy." Diệp Thanh Hà cười thôi không nhìn nữa.
Nàng cười lên, rất ấm áp, như ánh mặt trời hiếm có trong ngày đông, rọi xuống lớp băng tuyết, phản xạ ánh màu đẹp đẽ, mang theo nhiệt độ dung hòa mọi vật.
Thích Nguyên Hàm cũng cong đôi mày, hỏi: "Bây giờ vui rồi hả?"
"Ừm. Vui rồi." Diệp Thanh Hà gật đầu thật mạnh.
Hai người ở cùng với nhau cực kỳ hòa hợp, tăng cả độ nóng cho ánh mặt trời.
Thích Nguyên Hàm vào phòng lấy máy sấy, lúc đứng lên nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên đang gọi điện thoại, hắn gào thét với người ở đầu bên kia điện thoại, nghe đến tên thì biết là anh em tốt của hắn.
Thích Nguyên Hàm im lặng lướt qua người hắn, ánh mắt Chu Vĩ Xuyên trông hơi thâm trầm, hắn đang tính toán cái gì, kìm lại cơn tức như vậy.
Chú chó tắm xong ra một chậu nước bẩn, nó không thích sấy lông, cứ chạy loanh quanh rung mình thật mạnh, theo thói quen mà cho rằng lắc lư người là xong việc.
Khi xoa thuốc lên chỗ đau của nó, cún con có lẽ là đã biết đau, không chạy loạn, nó nằm yên ở trong chậu, thở phì phò, bôi thuốc xong, nó lấy lòng Thích Nguyên Hàm mà dụi vào tay Thích Nguyên Hàm.
Khá dễ thương.
Diệp Thanh Hà nói: "Nó thật sự giống với chú cún của chị ngày trước sao? Nó bị thương nặng như vậy, trông vẻ rất tội nghiệp. Hay là nói chuyện với chủ của nó, chúng ta nhận nuôi nó?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Cho dù chủ của nó có đồng ý, nhưng cún con chắc chắn sẽ không đồng ý, chúng ta mua nó về, nó cũng sẽ chạy về nhà, nó chỉ nhận một người chủ. Với lại, cho dù nó có giống chú cún của chị ngày trước như thế nào, chị cũng không muốn tìm thế thân."
"Ừm?" Diệp Thanh Hà với dáng vẻ nghe giảng.
"Bởi vì thích là độc nhất vô nhị, có giống như thế nào nữa cũng không thể thay thế được." Thích Nguyên Hàm nhìn cún con, cún con chạy loanh quanh trong vườn, bộ lông nhanh chóng khô ráo. Cô nói: "Cũng không công bằng với cún con, như vậy không tính là yêu nó thật sự, cho dù có là động vật, cũng phải thật lòng đối đãi."
Chú cún kia của cô sống ở trong ký ức đã là tốt rồi.
Diệp Thanh Hà cũng yêu thương thật lòng, nghe xong, cảm thấy rất có lý, gật đầu như giã tỏi.
Có đứa bé đứng ở cửa nhà sát vách, nó nhìn về phía này, dáng vẻ có phần thăm dò, có lẽ là muốn qua đây, nhưng lại không dám.
Chú chó vừa còn chơi rất vui, nhìn thấy đứa bé, dạng chân chạy như bay đến bên cạnh đứa trẻ vòng quanh vài vòng, không ngừng liếm mu bàn tay đứa bé. Đứa trẻ ngồi xổm xuống ôm lấy đầu chú cún cụng đầu nhau, sau đó đem chú cún vào phòng.
Thích Nguyên Hàm nhìn thấy thì cười, cô dọn đồ vào phòng, sau đó gọi Diệp Thanh Hà đến, nói: "Lát nữa chị đưa em một nắm kẹo, em đem sang cho đứa bé cạnh nhà được không?"
"Hả? Vì sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Trông nó dễ thương."
"... Được thôi, chị lấy kẹo ở đâu ra, em cũng muốn ăn." Diệp Thanh Hà nói, "Em thấy em cũng rất dễ thương mà."
Thích Nguyên Hàm đi lên tầng, "Nếu em muốn ăn, lát nữa chị sẽ đưa cho em. Đi so dễ thương với trẻ con cũng không biết xấu hổ."
Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ muốn biết kẹo có ngọt hay không mà."
Thích Nguyên Hàm đi đến nửa đường thì nghe thấy tiếng cười của nàng, là một nụ cười kiềm nén, từng đợt từng đợt, Thích Nguyên Hàm lập tức nghĩ được nàng đang cười cái gì, chắc là muốn nói miệng nàng còn ngọt hơn kẹo, Thích Nguyên Hàm quay đầu lườm nàng, "Đừng có mà không nghiêm túc."
"Biết rồi ạ." Diệp Thanh Hà trông như nghiêm túc mà gật đầu.
Thích Nguyên Hàm đưa kẹo cho nàng, sô cô la cùng kẹo bơ cứng, đựng đầy một túi to, Diệp Thanh Hà vừa xuống lầu thì chạy thẳng sang nhà bên cạnh, đứa bé kia đang đứng ở trước cửa nhà chơi với cún con, trông thấy Diệp Thanh Hà thì giật bắn mình, chạy thẳng vào phòng.
Diệp Thanh Hà đặt đồ lên ghế, dịu dàng nhắc nhở một câu đừng cho cún ăn kẹo, lại chạy về quấn lấy Thích Nguyên Hàm.
...
Một lúc sau, bắt đầu dùng bữa.
Dì lưu làm mấy con cá diếc, đích thân chồng dì ấy đi bắt, bỏ rất nhiều ớt, hương thơm ngập mũi, trông rất ngon.
Chu Tuyết Miên từ trang trại lợn về, cô ấy ngồi vào bàn, Thích Nguyên Hàm hỏi một câu, "Lúc nào chị mới ký hợp đồng vậy, bây giờ cũng làm xong thủ tục rồi, có lẽ hẹn thời gian được rồi, như vậy, chúng ta cũng có thể về sớm hơn chút."
Đã đến đây hơn một tuần, địa điểm trang trại lợn với kiến trúc đều không có vấn đề gì, bọn họ ký hợp đồng nhanh thì có thể xây trang trại nhanh hơn, đúng đến tháng ba tháng tư là xong việc, có thể nắm được thời điểm tốt nhất để nuôi lợn con.
Chu Tuyết Miên gắp một miếng cá, vừa định nói, người trợ lý bên cạnh cô ấy đã nói một câu: "Đúng vậy Thích tổng, đều khá ổn rồi, nhanh thôi là có thể ký xong hợp đồng."
"Phương Thiến." Chu Tuyết Miên liếc trợ lý một cái, nhíu mày, dường như không muốn cô ta nhiều lời, nói: "Đã kiểm tra xong trang trại lợn bên này, nhưng còn phải xem lợn con như thế nào, so sánh với trang trại lợn khác nữa, bây giờ không phải mùa lợn đẻ, đây cũng là bước quan trọng, không thể sơ suất được."
Cô ấy nói xong, liền hỏi Thích Nguyên Hàm: "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không có gì, chị cứ làm chuyện của chị trước đi."
Chu Tuyết Miên nuốt miếng cơm, không cẩn thận hóc xương cá.
Thích Nguyên Hàm nhắc nhở: "Chị cẩn thận chút, ăn từ từ thôi." Sau đó vào phòng bếp lấy bình giấm trắng đưa cho Chu Tuyết Miên.
Bữa cơm này dùng chậm, vài người ngồi ở bàn, không cùng tâm trạng, nên không mở miệng nói chuyện. Cho đến khi nhà dì Lưu có khách đến, đứa bé nhà bên được một người lớn nắm tay kéo đến đây.
Người lớn kia xách một cái túi, nói: "Đây là khoai lang nhà tôi tự trồng, ngọt lắm, tôi mới nhổ chiều nay đấy. Cảm ơn mọi người đã cho kẹo, đứa nhóc này đến tối mới nói cho tôi biết, khiến mọi người phí công tốn sức rồi."
Dân ở đây mộc mạc giản dị, hàng xóm tặng quà là phải cảm ơn lại, dì Lưu nghe xong, nói: "Không phải kẹo tôi cho đâu, có lẽ là mấy đứa Tiểu Thích ở nhà tôi cho đấy."
Người lớn kia lại dắt đứa trẻ vào phòng, đứa trẻ rất sợ người lạ, nhìn thấy một đám người trong phòng chỉ biết nấp đằng sau lưng người lớn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Nó rất dễ thương, một ít kẹo mà thôi, không cần để ý quá làm gì."
Người lớn cực kỳ khách sáo, gọi đứa trẻ lại, nói: "Mau đi cảm ơn người ta, không phải con bảo kẹo rất ngon sao."
Đứa trẻ rất ngoan, người lớn nói xong, nó liền xách túi đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm nói: "Cảm ơn chị gái."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần cảm ơn."
Đứa trẻ lại nhìn sang Diệp Thanh Hà, cũng nói: "Cảm ơn chị gái."
Người lớn cười mà dạy bảo, "Nhớ phải cảm ơn cả chồng của chị gái nữa, không phải con nói là chồng chị gái xách qua đưa cho con sao, phải lễ phép vào."
Đứa trẻ lại nói với Diệp Thanh Hà lần nữa: "Cảm ơn chồng chị gái."
Thích Nguyên Hàm sững người, người lớn kia cũng ngây người.
Người lớn tiếp tục bé tiếng răn dạy: "Là cảm ơn người chồng của chị gái, đừng lầm nữa."
Thích Nguyên Hàm vừa muốn nói không cần đâu, Chu Vĩ Xuyên không ở đây, sau này hắn cũng không phải là chồng cô nữa, kẹo này cô mua không liên quan gì đến hắn.
Đứa trẻ kia nhanh hơn cô một bước, chỉ vào Diệp Thanh Hà, trong trẻo mà nói: "Chị ấy là chồng chị gái đó ạ..." Nhìn thấy mẹ nó không tin, có hơi sốt sắng rồi, "Là chồng chị gái cho đó! Hôn hôn chị gái cho đó!"
Diệp Thanh Hà khẽ cười, sờ bím tóc của đứa trẻ, có phần vui sướng ngất ngây mà nói: "Cảm ơn em đã nói như vậy." Nàng lại nhìn Thích Nguyên Hàm, nhận ra đôi tai Thích Nguyên Hàm đã ửng đỏ, hỏi: "Là do tụi chị rất hợp, nên mới gọi chị là chồng chị gái hả?"
Đứa trẻ đó lắc đầu lia lịa, buộc miệng nói, "Là hôn hôn, chị gái xinh đẹp hôn hôn, hôn hôn, hôn