Chạy đi chạy lại hai nơi, lúc đến khu nhà phương Tây đã gần hoàng hôn.
Có người cầm điện thoại quay phim, vừa quay vừa nói: "Nhìn xem, người ở tập đoàn Đường Nguyên đã phá hoại văn hóa lịch sử của chúng ta như vậy đấy, đúng là không bằng cầm thú."
Thậm chí có người còn trèo vào công trình.
Chú tài xế Kim dừng xe ở cạnh đó, đi đến mắng mỏ: "Mấy cậu làm cái gì thế! Phía trước là khu công trình! Cấm leo trèo!"
Mấy thanh niên kia sợ đứng người, dừng leo trèo, rồi hỏi vặn lại: "Mấy người là người bên tập đoàn Đường Nguyên nhỉ? Xem xem mấy người làm gì vùng này rồi, vật mà tổ tiên để lại đã bị mấy người phá hoại như thế đó!"
Chú Kim nói: "Chưa từng thấy hả? Công trình nào mà chẳng như vậy, không bẩn không loạn, mới là công trình bã đậu đó!"
Mấy thanh niên xúc động, giống như nổi loạn tuổi thanh xuân, làm sao có thể hiểu được mấy cái này, chửi: "Trong xe là tổng giám đốc của mấy người nhỉ, hắn có bản lĩnh đến sao không có bản lĩnh xuống xe, hèn!"
Thanh niên kia đang chửi, cửa xe mở ra, Thích Nguyên Hàm bước xuống, lúc cô đóng cửa xe, mấy người kia có phần sững sờ, không ngờ bên trong lại là người kiểu này, không giống như tổng giám đốc mà giống như vợ của tổng giám đốc, còn đẹp nữa chứ.
Thích Nguyên Hàm khẽ nói: "Tôi xuống rồi."
Giọng nói của cô dịu dàng, lại nói: "Tôi không xuống, là muốn xem như chuyện này không xảy ra, nếu như mấy bạn còn cố chấp muốn trèo vào công trình, tôi không ngại báo cảnh sát xử lý như một vụ trộm cắp." Cô chỉ vào camera trên góc phải tường tôn xanh của kiến trúc.
Mấy người kia không dám trèo vào trong, chửi thầm mà rời đi.
Thích Nguyên Hàm xử lý xong, ngồi ở trong xe đã có phần mệt mỏi, nói là không đem theo vệ sĩ, không muốn xảy ra tranh chấp, nhưng luôn có người đến phá phách, phải có người canh trừng ở công trình.
Chú Kim nói: "Hay là cô về trước đi, lát nữa ở đây lạnh lắm, mấy người cao to chúng tôi ở đây đợi là được."
"Không sao." Thích Nguyên Hàm về cũng lo, ở yên đây, cô còn an tâm hơn chút."
Suy nghĩ một lát, cô lại nói: "Chú vào sưởi ấm cùng cả nhà đi, tôi ở đây đợi là được."
Chú Kim lắc đầu, "Để mình cô ở đây, sao có thể chứ, không an toàn chút nào."
"Tôi ở đây với chị ấy."
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Chú Kim nhìn ra sau, thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo phao bước đến, vóc dáng rất cao gầy, chú ấy hỏi: "Cô là?"
"Diệp Thanh Hà?" Thích Nguyên Hàm kéo cửa xe xuống, không nhìn thấy người, cô lại đẩy cửa xe.
Diệp Thanh Hà một tay xách túi đồ, một tay cầm hộp gỗ, nàng đi đến gần xe, nói: "Đem đồ ăn đến cho chị, chị đói chưa?"
Thích Nguyên Hàm luôn bận việc, quên luôn chuyện đói bụng, nghe nàng nói như vậy, có hơi đói thật. Thích Nguyên Hàm mở cửa xe ra, để Diệp Thanh Hà ngồi vào, cô nói với chú Kim: "Chú vào đi, lát nữa tôi tự tìm chỗ nghỉ, không cần lo cho tôi."
Có người đến ở với Thích Nguyên Hàm, chú Kim đã yên tâm rồi, đi vào trong công trình.
Diệp Thanh Hà lấy hai cái cặp lồng giữ nhiệt từ trong hộp ra, cùng với đủ loại hộp giữ nhiệt to nhỏ, trong đó toàn là đồ ăn.
Con tim của Thích Nguyên Hàm nóng rực, giống như hít phải gió lạnh, chiếc mũi cô âm ỉ chua xót.
Diệp Thanh Hà đưa cái túi còn lại cho cô, nói: "Chị thay áo khoác đi, mặc áo phao vào."
Đêm đến nhiệt độ sẽ giảm xuống, Thích Nguyên Hàm ở trong thay áo, người ấm lên không ít, cô hỏi Diệp Thanh Hà, "Em đi gì đến đây thế? Có lạnh không?"
Diệp Thanh Hà chỉ ra đằng sau, Thích Nguyên Hàm quay đầu, trời hơi tối, cô nheo mắt, nhìn thấy một chiếc xe van vừa, màu trắng, không thấy rõ nhãn hiệu gì.
Diệp Thanh Hà thừa cơ hỏi, "Vào xe em ăn đi, xe của em rộng hơn."
"Không cần đâu, lại làm bẩn xe của em." Thích Nguyên Hàm ngại đến xe của nàng.
"Sợ cái gì, xe của chị đắt gấp mấy lần xe em." Diệp Thanh Hà xách đồ xuống xe, Thích Nguyên Hàm chỉ đành đi theo nàng.
Diệp Thanh Hà mở cửa xe ra, Thích Nguyên Hàm mới nhớ ra tên của xe này, Toyota Alphard, kiểu dáng mới, ngày trước Thẩm Dao Ngọc định mua, sau này không thích cách thiết kế đầu đạn ở phía trước, nên đổi thành xe khác.
Nhưng rất hợp với Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà đóng cửa xe lại, mở hệ thống thay đổi thời tiết, nàng mở hộp gỗ ra, bên trong có đủ loại đồ ăn, nem rán, thịt viên, còn có đùi gà và khoai lang sấy khô.
"Em làm hả?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Diệp Thanh Hà gật đầu, "Hôm nay ở nhà chiên đồ tết, vốn muốn làm cùng chị." Nàng ngồi ở đối diện Thích Nguyên Hàm, bắt chéo chân mà tiếc nuối nói, ngồi trên chiếc ghế màu sâm panh, tay chống cằm, trông rất lẳng lơ, lại thốt ra những lời hiền hậu.
Thích Nguyên Hàm lỡ một nhịp tim, đúng là tiếc thật, cô còn muốn nhìn Diệp Thanh Hà nấu ăn, chắc chắn rất quyến rũ.
"Ăn đi." Diệp Thanh Hà nói.
Đồ ăn vẫn còn nóng hổi, Thích Nguyên Hàm ăn nem trước, trước đây chỉ có đến tết mới ăn, cô rất thích ăn nhân ở trong, cắn một ngụm giòn tan, Thích Nguyên Hàm nói: "Đến lúc đó có thể mua thêm về nhà rán."
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng.
Thích Nguyên Hàm lại hỏi: "Em ăn rồi hả?"
Diệp Thanh Hà nói chưa.
Thích Nguyên Hàm cười, "Vậy ăn cùng đi."
Diệp Thanh Hà chống cằm, nhìn cô.
Thích Nguyên Hàm hết cách, gắp thức ăn đút đến miệng Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà phối hợp mà ăn, Thích Nguyên Hàm buộc miệng hỏi một câu, "Ngon không."
Hỏi xong, đến cô cũng cảm thấy ngốc ngốc.
Món này không phải là do Diệp Thanh Hà nấu sao?
Diệp Thanh Hà hé mở đôi môi đỏ thắm, trong tay không cầm đũa, cố tình để Thích Nguyên Hàm đút cho, Thích Nguyên Hàm không trách mắng nàng, cũng không thấy mệt, hai người cùng nhau ăn hết đồ ăn.
Canh chim bồ câu nấu trong cặp lòng giữ nhiệt, thơm ngào ngạt.
Thích Nguyên Hàm múc hai bát, đưa cho Diệp Thanh Hà một bát, nói: "Tự bưng lấy, làm ấm tay."
"Vẫn còn muốn chị đút cho em." Diệp Thanh Hà nói.
Thích Nguyên Hàm nói: "Canh cũng đút sao?"
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, Thích Nguyên Hàm cầm thìa lên, múc lên đút cho nàng uống một ngụm, nói: "Em tự ăn trước được không? Tay chị mỏi rồi."
Lần này Diệp Thanh Hà đáp một tiếng vâng, nhận lấy bát.
Nghe tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, từng trận gió va vào cửa xe, chất lượng kính thủy tinh tốt, không bị rung, họ ngồi trong không gian nhỏ hẹp này, sự ấm áp bao trùm.
Thích Nguyên Hàm không còn cảm thấy sợ hãi nữa, có người cùng cô trải qua thách thức này, cô không còn cô độc một mình nữa.
Dùng bữa xong, cô ngả người ra sau, nghỉ ngơi một lúc.
No quá.
Diệp Thanh Hà nói: "Em lái xe chở chị về nhé."
Thích Nguyên Hàm không muốn về cho lắm, rất sợ mất nhà phương Tây, sợ sẽ giống như trước đây, cô đi chơi một chuyến, lúc quay về thì không còn gì nữa.
Diệp Thanh Hà lấy khăn giấy lau miệng cho cô, "Yên tâm nhé, chị cứ trông trừng như vậy, trong lòng càng khó chịu, chị phải tin cấp dưới của mình, đúng không?"
Nàng ngồi sang ghế lái, khởi động xe, nói: "Bây giờ chị không còn một mình nữa."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cô chống tay ngồi lên, gửi tin nhắn cho người của công ty, ngày mai phái người đến đứng gác, bây giờ đang thịnh hành trào lưu video ngắn, mọi người chỉ nhìn người khác tường thuật, không biết cội nguồn gốc rễ sự thật. Họ rất thích đu theo độ nóng, thấy người khác quay video nổi, mình cũng sẽ nghĩ cách đu theo, thế là thành trào lưu.
Với xu hướng này, chắc chắn ông cụ sẽ gọi một đám người đến thừa nước đục thả câu.
Có lẽ là do ăn quá nhiều đồ ăn dầu mỡ, Thích Nguyên Hàm say sẩm mặt mày, cô bảo Diệp Thanh Hà dừng xe, cầm túi nilong đi đến thùng rác, rất nhanh sau đó cô đã nôn.
Diệp Thanh Hà đi đến đỡ cô, vỗ về vào lưng cô, lo lắng hỏi: "Sao vậy ạ, khó chịu chỗ nào, em chở chị đến bệnh viện."
"Không sao." Thích Nguyên Hàm vuốt ngực mình, khóe mắt chảy lệ, cô bảo Diệp Thanh Hà đưa nước súc miệng cho mình, rồi lấy khăn giấy lau miệng.
"Vừa rồi ăn vội quá, em lái xe vào đi, chị đi bộ là được." Thích Nguyên Hàm nói, "Chị muốn thư giãn."
"Xe để ở đây được rồi, em đi cùng chị." Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, dắt cô tiến về phía trước.
Đi từng bước nhịp nhàng, có lẽ là trời lạnh quá, mũi của Thích Nguyên Hàm đau xót, rất muốn đi đến ôm lấy Diệp Thanh Hà.
Nhưng mà tính cách của cô cần quật cường, cho rằng tình hình khốc liệt ở hiện tại, không thể tỏ ra quá yếu đuối, sợ rằng một khi nằm xuống, thì sẽ rất khó mà bò lên.
Gió đêm cuồn cuộn, như cắt da cắt thịt cứa vào mặt hai người, Diệp Thanh Hà mở cửa, để sự ấm áp trong phòng ập đến.
Thích Nguyên Hàm ngồi ở dưới lầu một lúc, rồi đi ngâm nước nóng, khi cơ thể thoải mái hơn, cô khoác áo choàng tắm vào phòng ngủ, cô kéo ngăn kéo, lôi thuốc từ bên trong ra, vừa định mở nắp bình, Diệp Thanh Hà đã đi đến, cô lại bỏ thuốc về vị trí cũ, đóng ngăn kéo lại.
Trong đêm đen, Diệp Thanh Hà ôm cô ngủ, Thích Nguyên Hàm luôn không thấy buồn ngủ, cô duy trì nằm một tư thế, người rất khó chịu.
Hai giờ sáng, nhân lúc Diệp Thanh Hà đang ngủ say, cô bò dậy mở ngăn kéo nhét thuốc vào miệng mình, khô khốc nuốt trôi xuống.
...
Ngày hôm sau tỉnh dậy.
Thích Nguyên Hàm mở mắt ra, sờ đến điện thoại ở bên cạnh, vừa trượt mở màn hình, thông báo ứng dụng hiện đầy ắp.
Cô nâng tay, nắm đấm đập lên trán.
Tối hôm qua tập đoàn Đường Nguyên đã đăng bài công báo làm rõ, nói rõ nguyên nhân đến đồn cảnh sát, gửi đơn kiện đến tài khoản kinh doanh, thậm chí đã giải thích rằng khu nhà phương Tây chỉ đang xây lại công trình, nhưng cộng đồng mạng vẫn nhắm mắt làm ngơ, không nghe không tin, hiệu quả càng ít.
Còn có người tung tin đồn, tập đoàn Đường Nguyên không hoàn trả cọc, nhà cửa bên tập đoàn Đường Nguyên có vấn đề, thậm chí còn có đủ loại video ác ý, nói tập đoàn Đường Nguyên phá hoại văn hóa lịch sử.
Pháp luật không trừng trị, họ không kiện được những người dùng mạng bôi đen gây chuyện đó, nói nhiều chỉ khiến quần chúng phẫn nộ, bây giờ chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn.
Thích Nguyên Hàm gọi cho người phụ trách công trình, người phụ trách nói: "Ừm, hôm nay mới sáng ra đã có người đến quay phim, nhưng mà chị yên tâm, chúng tôi không để người khác vào, xảy ra chuyện gì tôi sẽ báo cho chị ngay tức khắc."
Bây giờ chỉ cần lướt bừa một cái video, sẽ thấy rất nhiều người đến chửi mắng ở công trình, đòi xông vào công trình.
Họ chắc chắn không thể mở công trình ra cho người khác vào, nơi thi công, rất nguy hiểm, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù công trình không có vấn đề gì, họ cũng trở thành bên sai.
Thích Nguyên Hàm nói: "Mọi người đợi lát, chín giờ hôm nay nhà nước sẽ cử người đến kiểm tra."
Chỉ cần nhà nước kiểm tra xong, đăng công báo là không sao nữa.
Người phụ trách nói: "Được, chị nghỉ ngơi cho tốt..."
Giọng nói của Thích Nguyên Hàm có hơi khàn, cô ho hai tiếng, uống ngụm nước thông cổ họng, nói: "Mọi người cũng vất vả rồi."
Thích Nguyên Hàm quay người đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt trắng bệch thái quá của mình, cô trang điểm xong mới xuống tầng, đến bàn ăn, cô nghiêng người hít một hơi, nói: "Thơm thật nha."
Bữa sáng có cháo loãng cùng mấy món nhẹ, cô múc cho mình một bát cháo, cầm lấy điều khiển mở tivi lên.
Phóng viên trong tivi nói: "Tám giờ sáng nay, rất nhiều dân cư tập trung ở khu nhà phương Tây, tập đoàn Đường Nguyên vẫn không có phản hồi gì, trước đây ngôi nhà phương Tây luôn bị chôn vùi trong thời gian..."
Cô đổi kênh, lần này là dẫn chương trình nam, đằng sau anh ta là giao diện đường xanh đường đỏ nhấp nhô, "Tập đoàn Đường Nguyên trước nay luôn phát triển mạnh mẽ, hôm này cổ phiếu đã rớt tới 4%, đây là lần đầu tiên rớt giá mạnh như vậy trong lịch sử của tập đoàn Đường Nguyên..."
"Ăn cơm thôi." Diệp Thanh Hà chắn trước mặt cô, lấy điều khiển của cô đi, Thích Nguyên Hàm nói: "Chị chỉ xem thôi..."
Diệp Thanh Hà lại quay đầu đổi kênh, mở một bộ phim hoạt hình, là bộ tom và jerry kinh điển, Thích Nguyên Hàm chống cằm, rất bất đắc dĩ.
"Không có chuyện gì đâu, em sẽ giúp chị." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói.
Trong lòng Thích Nguyên Hàm rất cảm động, nhưng mà lần này không hề đơn giản như giành dự án, ông cụ không những công kích nhà phương Tây, còn tấn công thị trường cổ phiếu.
Lần này ông cụ không chơi trò đấu trí nữa, cô không cần thiết phải kéo Diệp Thanh Hà vào, cũng không còn sức lực nào mà lo cho người khác nữa.
Thích Nguyên Hàm ăn cháo, nhìn nàng cười nói: "Biết rồi."
Dùng xong bữa sáng, Thích Nguyên Hàm chuẩn bị đến công ty, Thẩm Dao Ngọc gọi điện đến, Thẩm Dao Ngọc bị dọa bởi chấn động này, lo lắng hỏi: "Có cần tớ giúp không, tớ giới thiệu công ty công tác quần chúng cho cậu, công tác quần chúng của giới giải trí đều đẳng cấp."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu ngốc không thế, công ty công tác quần chúng của giới giải trí làm gì dám đụng đến nhà họ Chu."
"Thế cứ thế nhìn cậu bị mắng sao? Con mẹ nó, thần kinh à. Con mẹ nó tớ, ông ta dám tấn công tớ trên mạng, tớ cũng dám tấn công ông ta trên mạng, rác rưởi." Thẩm Dao Ngọc chửi lộn xộn, "Nhà họ Chu đúng là rác rưởi."
Thích Nguyên Hàm vội ngăn cô ấy lại, "Đừng làm bậy nha, bây giờ cậu đang yên đang lành, nhà họ Chu quen biết sâu rộng lắm, cậu chỉ cần mắng một câu, là bị cả cái giới này phong sát, không chừng những bộ phim quay lúc trước đều bị xóa sạch cảnh có mặt cậu."
"Xóa thì xóa, tôi thèm cái giới rách nát này sao, nhìn chị em của tớ bị mắng, tớ còn phải sợ hãi rụt rè, đóng phim cái con mẹ nó." Thẩm Dao Ngọc nổi giận đùng đùng, cô ấy nghĩ thôi cũng rất buồn, "Nhà họ Chu được phết nhờ, con mẹ nó, sớm muộn gì cái loại này cũng phá sản thôi."
Thích Nguyên Hàm muốn nói, thật sự không thể khinh thường được, bây giờ không có ai dám đối đầu với họ. Sau khi cô rời khỏi nhà họ Chu, nhà họ Chu lại nhận thêm mấy dự án lớn, muốn gϊếŧ chế cái nhà này không mấy dễ dàng.
Để Thẩm Dao Ngọc đi mắng là hủy hoại tương lai của cô ấy, Thích Nguyên Hàm phỉnh cô ấy, nói: "Được rồi, qua nhanh thôi, không phải cậu đã nói với tớ sao, mùa đông chỉ có ba tháng, chớp mắt cái là hết, sao cậu lại lo rồi."
"Hic hic hic." Thẩm Dao Ngọc khó chịu hừm hai tiếng. "Vậy tớ có thể giúp cậu làm gì?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu ăn được ngủ được, đừng khiến tớ lo