Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Gọi chị cái gì gọi bảo bối.


trước sau

Thích Nguyên Hàm thật sự rất sầu muộn.

Đối diện với Diệp Thanh Hà trước mắt đây, lý trí gì đó của cô đều bị quấy loạn rối mòng mòng, cô nói: "Chị không biết nên trách em hay trách chị nữa, loại cảm giác này rất phiền phức rất bí bách, chị muốn ngắm em, lại không dám nhìn em."

Có lẽ là do uống rượu, cổ và vai cô đều rất mỏi.

Diệp Thanh Hà ngồi lên người cô, cô cảm thấy rất mệt, nên hai tay víu lấy cổ Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ngồi bất động, hai mắt đỏ ửng.

Thích Nguyên Hàm sờ lên mặt nàng, "Sao vậy?"

Diệp Thanh Hà sáp đến hôn cô, dáng vẻ đó chính là một con thỏ tủi thân cần có người an ủi, Thích Nguyên Hàm hơi khó chịu, vuốt ve khuôn mặt của nàng, dỗ dành nàng nói: "Đừng khóc nhé."

Diệp Thanh Hà nói: "Không khóc."

Nàng chỉ đỏ ửng hai mắt, nàng mím đôi môi, hôn lên môi Thích Nguyên Hàm, nói: "Em từng viết thư cho chị, chị luôn không hồi âm em."


Thích Nguyên Hàm bối rối, "Chị chưa từng nhận được, em đã nói gì thế?"

Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói rằng bây giờ nàng đã biết đáp án rồi.

Họ ôm lấy nhau, nàng quấn lấy cô, Thích Nguyên Hàm sờ đến cái đuôi thỏ, hôn tiếp ôm tiếp, mặc dù đã uống rượu, nhưng lại không có kích động gì.

Họ làm ở trên sô pha.

Diệp Thanh Hà ở phía trên đè lên Thích Nguyên Hàm, hết lần này đến lần khác nói thích cô, nói yêu cô, đầu óc của Thích Nguyên Hàm mê muội, bị cơn say làm cho tê dại, bị nụ hôn của nàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không nhớ được nhiều.

Tựa như một trận cuồng hoan, cuối cùng dừng lại trong câu nói em yêu chị.

Thích Nguyên Hàm ôm nàng, lần nữa nói: "Chị cũng thích em."

...

Một đêm trôi qua.

Thích Nguyên Hàm thức dậy, nhặt quần áo lộn xộn dưới sàn lên, những quần áo khác gửi đến tiệm giặt khô, còn thừa mấy cái, ví dụ như tất lưới bị xé rách, mấy thứ đó không mặc được nữa, cuối cùng dùng túi bọc lại, dứt khoát cầm đi vứt.


Hôm qua Diệp Thanh Hà cũng uống không ít, lúc này đang nằm bò ra ngủ kia.

Thích Nguyên Hàm cười, rất bất lực mà kéo chăn đắp cho nàng, sau đó sờ lên trán nàng, sợ nàng bị cảm.

Nhiệt độ bình thường, cô đi đánh răng rửa mặt, một lúc sau Diệp Thanh Hà ngủ dậy, Thích Nguyên Hàm xịt toner vào lòng bàn tay vỗ lên mặt mình.

Diệp Thanh Hà đứng ở bên cạnh thở một hơi, như chưa tỉnh hẳn mà dựa vào cửa, nàng hỏi: "Chị đau đầu không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi." Thích Nguyên Hàm cột tóc lên, nói: "Hôm nay chúng ta ra ngoài lượn một vòng, xem nhà có phải sắm thêm đồ gì không."

"Vâng, phải mua ít thức ăn về, làm món tết." Diệp Thanh Hà mở mắt, nàng đi đến đánh răng, Thích Nguyên Hàm vòng qua sau lưng nàng, có đôi lời muốn nói, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đợi nàng sửa soạn xong rồi nói sau.

Lúc ra ngoài, đã mười giờ bốn mươi phút, hơi muộn, Thích Nguyên Hàm ngồi trên ghế phụ lái, nói với nàng: "Khoảng thời gian này chỉnh lý lại thời gian đi, thỏa sức nghỉ ngơi."


"Được, nghe theo chị." Diệp Thanh Hà đỗ xe gần nhà hàng, nhà hàng kiểu Tây, đi ăn bít tết, Thích Nguyên Hàm nhớ đến bữa tiệc cà rốt Diệp Thanh Hà chuẩn bị hôm qua, cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng, rất mất tự nhiên.

Sao có thể chơi kiểu tình thú đó cùng nàng chứ.

Tuy trong lòng bóc phốt, nhưng thực ra vẫn rất thích, Thích Nguyên Hàm bỏ miếng bít tết vào miệng, cô nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Cái sấp tài liệu lúc trước, là chị bảo Bách Dư Nhu đi điều tra, cô ấy quen biết nhiều hơn chị, bạn của cô ấy mất rất nhiều công sức mới tìm được. Thật ra đều đang giúp chị."

"Ồ, lấy từ nhà họ Chu sao?" Diệp Thanh Hà đáp lời, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh mắt rất thuần khiết, như thể chỉ đang tò mò nguồn gốc.

Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Nhà họ Chu, bọn họ cũng đang điều tra em."
Bít tết chiên hơi quá đà, ăn không ngon, nước sốt lại rất được, vẫn miễn cưỡng nuốt trôi.

Diệp Thanh Hà khựng người lại, khó hiểu hỏi: "Bọn họ điều tra em làm cái gì?" Sau đó, nàng còn cười chế giễu một tiếng, "Có khi là tưởng em sẽ đổi phe, sang đó giúp ông ta nhỉ?"

Thích Nguyên Hàm trả lời: "Không rõ."

Diệp Thanh Hà hỏi: "Bọn họ không liên lạc với chị sao?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Không, mãi mà không thấy động tĩnh gì, rất kỳ lạ."

Diệp Thanh Hà ồ một tiếng, tiếp tục ăn.

Bởi vì cái lão già khốn nạn kia, gần đây luôn quấy rầy đến nàng, dọa nạt nàng.

Diệp Thanh Hà cười ra tiếng, nói: "Chị, sau này chúng ta lại hợp tác hại chết cái lão già này đi, cảm thấy ông ta tinh ranh quá, rất phiền."

Thích Nguyên Hàm gật đầu, cô có phần mong ngóng mà cười, "Được chứ."
Diệp Thanh Hà cắt bít tết xong, nâng ly, cụng ly với Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị yên tâm, em chắc chắn sẽ không đụng đến Bách Dư nhu, chị ấy là bạn của chị, em biết. Em tôn trọng chị, những việc liên quan đến chị, em đều có chừng mực, sẽ không bốc đồng như vậy."

Thích Nguyên Hàm nghe rất ấm lòng, cô nhếch khóe môi, uống ngụm nước ga, vị vải, cảm thấy ngọt ngào hơn nhiều, hơi muốn khen nàng rất ngoan.

Về chuyện uống rượu hôm qua, không ai nhắc đến, lần này Thích Nguyên Hàm không đứt đoạn, cô nhớ hết tất cả mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả những câu hỏi của nàng.

Thích Nguyên Hàm còn tưởng Diệp Thanh Hà sẽ mượn chuyện này, cứ hỏi mình mãi, hỏi mình có muốn hẹn hò với nàng hay không.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bị nàng làm phiền, thế mà nàng lại không có hành động gì.
Haizz. Vẫn rất phiền muộn.

Sao không hỏi cơ chứ?

Có một số chuyện không cần vạch rõ ra, vẫn có thể giả vờ hồ đồ.

Bây giờ nói ra sẽ không giả vờ được nữa.

Thích Nguyên Hàm nuốt bít tết, lại uống một ngụm nước ga, cái loại cảm giác lúc thì vui vẻ lúc thì đau xót này thật sự rất khó chịu.

Hôm nay ánh mặt trời ngập tràn, mặt trời đã lên cao từ sớm, ấm áp hơn trước nhiều, chỉ là không ngừng có gió thổi đến, những cây ven đường trông vẫn còn xanh, lá cây rụng không ít, gió nổi lên là lá cây bay tứ tung, người lao công cầm chổi chạy theo sau.

Hai người sánh vai đi trên con đường, bây giờ đang vào dịp nghỉ, dòng đường người người qua lại, rất nhiều người đi sắm đồ tết.

Đến siêu thị mua đồ trước, Diệp Thanh Hà hỏi: "Tết đến nhà chị có ai đến chúc tết không, hay là chị cần đi chỗ nào chúc tết không?"
"Ngoài Thẩm Dao Ngọc ra hình như không ai đến cả?" Thích Nguyên Hàm ngập ngừng, cũng có khả năng nhân viên ở đây sẽ đến chúc tết, công việc mà, cho dù cô nói không cần đến, chắc chắn sẽ có nhân viên muốn đến.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Họ hàng có ai không? Nhà họ Chu thì không tính."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị có một người chú ruột, với mấy cô dì hơi xa."

"Tết họ có đến không?" Diệp Thanh Hà chọn đồ uống, nếu như người đông thì chuẩn bị nhiều thêm, không đông thì mua ít lại, không thì lãng phí.

"Không liên lạc nữa. Ba chị có mâu thuẫn rất sâu với họ." Thích Nguyên Hàm nhỏ giọng nói, "Lúc ba chị không trụ được nữa, ba gọi tất cả họ hàng thân thích tới, tính tiền với họ, lấy đi rất nhiều tiền. Nhất là lấy tiền của chú chị, chú chị kinh doanh khách sạn, lúc đó tiền vốn không đủ, bị ba chị ép lấy đi không ít tiền."
Trong mắt người ngoài ba của Thích Nguyên Hàm là một tên điên, hành vi tác phong đều không giống người bình thường, điên điên dại dại, Thích Nguyên Hàm cũng không phủ nhận, nói: "Ba chị là vì chị."

Cô nghĩ lại, rồi nói: "Chị với em họ lại thân, chị hỏi xem tết em ấy có đến không, nhưng mà tính cách em ấy phóng khoáng lắm, có khả năng tết có việc rồi."

Hai người đi đến khu sắm đồ tết, ngày tết là muốn có bầu không khí náo nhiệt, chỉ có hai người họ ở nhà, chẳng có ý nghĩa gì cả, giống như ngày thường.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Tết mà em không về sao, không phải ông nội em đang tìm em à, em không quay về thừa kế tài sản sao?"

Lúc trước quên hỏi, Thích Nguyên Hàm cũng khá tò mò, Twind nhiều tiền thế, Diệp Thanh Hà có năng lực có thể quay về thừa kế đó.

Diệp Thanh Hà nói: "Bởi vì thừa kế gia sản, em mới phải quay về, ít nhất năm năm em không thể về nước, Twind làm về đầu tư, phải nắm bắt cơ hội, ông giao trách nhiệm cho em, là em sẽ bị trói buộc ở công ty."
"Năm năm đổi lấy Twind không hề lỗ." Thích Nguyên Hàm nói.

Diệp Thanh Hà nói: "Đối với em là rất lỗ, năm năm đó em có thể làm rất nhiều việc, với lại, sớm muộn gì Twind cũng nằm trong tay em."

Cách chia cổ phiếu của công ty Twind, Thích Nguyên Hàm không hiểu biết nhiều, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Vậy người nhà em đối xử với em như thế nào? Trừ ông nội em ra."

"Rất ít khi nói chuyện cùng, đương nhiên là chướng mắt em, họ cho rằng em không nên lái xe đâm em trai của họ, phải khoan dung độ lượng." Diệp Thanh Hà nói: "Tết đến em và họ cũng chẳng giao du gì, tóm lại là, ngày tết họ hàng nhà em chẳng đến đâu, yên tâm."

Thích Nguyên Hàm cười, "Vậy chúng ta giống nhau đó."

Cười xong, cô lại gật đầu, "Như vậy khá tốt, không phải bị người ta làm phiền, ngày trước ở nhà họ Chu, nhà họ Chu một nhà con cháu, họ hàng thân thích một đống rối mòng mòng, cực kỳ phiền phức."
"Em cũng thấy vậy, chỉ có hai chúng mình rất tốt mà."

Không khí ngày tết, không phải cứ một đám người cùng nhau đón mới tính là vui vẻ náo nhiệt, mà là cùng đón tết với bạn bè, với người mà mình vui vẻ khi ở bên.

Lúc ra về, hai người xách hai chiếc túi to đùng, nhét hết vào cốp xe, lái xe về nhà, Thích Nguyên Hàm định đem thịt tươi vào nhà bếp, Diệp Thanh Hà chạy đến ngăn cô lại, sau đó lấy chậu đựng.

Lúc thì nàng rắc muối lúc thì bỏ ngũ vị hương, đeo găng tay làm, cực kỳ chuyên nghiệp, đồ làm xong thì vác hết lên tầng phơi.

Hay thật.

Biệt thự đắt như vậy, thế mà đem đi phơi thịt muối.

Đợi làm xong hết, hai người bê chậu lên tầng ba, mệt đứt hơi, Diệp Thanh Hà vừa định phơi thịt, phát hiện ra họ chưa mua khung treo thịt.

Thích Nguyên Hàm khoanh tay đứng bên cạnh, cố ý chậc chậc hai tiếng.
Diệp Thanh Hà bất lực cười, "Hay là chị lấy cây phơi quần áo ra đây?"

Hai người kéo hết nơi này sang nơi khác, khó khăn lắp xong khung phơi, treo hết thịt lên, nơi đây ngoài họ ra cũng có người khác sống, Thích Nguyên Hàm nhìn sang nhà người khác, nhận ra có vài nhà cũng làm thịt muối phơi khô giống họ.

Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại chụp ảnh gửi cho Thẩm Dao Ngọc xem, [Cậu mà đến nhà tớ, mời cậu ăn cái này.]

Thẩm Dao Ngọc nói: [Diệp Thanh Hà làm à? Được đấy, người phụ nữ này cũng khéo tay đấy.]

Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn cho cô ấy, vốn là muốn khoe khoang xíu, cô nói: [Đúng vậy, mặc dù em ấy có một đống khuyết điểm, nhưng đôi tay khéo léo kia thật sự không có gì sánh bằng.]

Thẩm Dao Ngọc: [Thân yêu, ô uế rồi, có phải cậu đang khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của mình hay không?]
Thích Nguyên Hàm: [???]

Thẩm Dao Ngọc: [Còn giả vờ nữa, tay khéo léo.]

Thích Nguyên Hàm cười phì một tiếng: [Cậu cứ ngưỡng mộ đi.]

Diệp Thanh Hà phơi xong đồ ăn tết, đi đến đứng cạnh cô, điện thoại của Thích Nguyên Hàm còn chưa cất đi, Diệp Thanh Hà nhìn thấy nội dung trong đó, chậm rãi đọc lên: "Khéo_Tay"

"Bất lịch sự." Thích Nguyên Hàm tránh né nàng, nhét điện thoại vào túi, không nhét trúng vào mà trượt thẳng xuống đất, Diệp Thanh Hà nhặt lên giúp cô, hỏi cô: "Chị còn thích con vật nào không? Có muốn hay không rút thăm trúng thưởng thêm lần nữa."

Người phụ nữ này sao mà, sao mà không biết... không biết cô thích cái gì? Thích Nguyên Hàm thích chó á, đeo xích cổ lên, nắm lấy có thể kêu gâu gâu.

"Đừng quậy." Thích Nguyên Hàm giành lại điện thoại, nhét vào túi.

Bầu không khí ngày tết không tồi, Thích Nguyên Hàm thường xuyên có thể đọc được tin nhắn nhóm nhân viên công ty, mọi người ở những nơi khác nhau, nói đủ thứ chuyện trên đời, gửi đủ loại ảnh món ăn ngon.
Thi thoảng Thích Nguyên Hàm sẽ xem, rất ít khi trả lời, bởi vì cô là tổng giám đốc điều hành mà, trong mắt mọi người, cô đón tết là phải bay khắp nơi, đi đâu trượt tuyết, leo núi ở đâu, ngày nào cũng tiêu sái phóng khoáng.

Thực tế thì Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà ngồi trên thảm, vô cùng chán ngán mà xem tivi, bộ phim kia của Thẩm Dao Ngọc đã phát sóng rồi, chỉ nói về tình tiết phim thì cũng được, mở đầu là phân cảnh của nam nữ chính, phải đến tập hai cô ấy mới xuất hiện.

Đợi đến khi Thẩm Dao Ngọc xuất hiện, Thích Nguyên Hàm liền tập trung thêm mấy phần, khen ngợi: "Rất được, rất khí phách, rất đẹp."

Thẩm Dao Ngọc diễn vai nữ tướng quân, nâng cây thương dài cưỡi ngựa chạy như bay, bản chất cô ấy lẳиɠ ɭơ lắm, lúc nghiêm túc quay phim thì lại có phần hào hùng, không kém hơn mấy diễn viên trẻ trung đang nổi.
Nữ tướng quân yêu hận rõ ràng, rất tiêu sái, lý tưởng là bảo vệ quốc gia lãnh thổ, trong khi hai nhân vật chính đang hiểu nhầm nhau đủ kiểu, xôi hỏng bỏng không, riêng cô ấy vẫn đang bắt trộm trừng phạt kẻ
ác. Mặc dù ít cảnh xuất hiện, thắng ở kỹ năng diễn xuất giỏi của cô ấy, diễn rất sinh động.

Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại mua hot search cho cô ấy, Diệp Thanh Hà sáp đến, nói: "Sao có cảm giác cảnh phim của chị ấy bị cắt không ít nhỉ, em lên chửi giúp?"

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em chửi kiểu gì?"

"Chị nhìn em làm là biết." Nàng cầm điện thoại lên Weibo gõ chữ, chụp ảnh màn hình tivi, nhấn vào đăng.

: [Lẽ nào chỉ có mình tôi cảm thấy cảnh phim của Lạc Hoát Dương bị cắt bớt rồi sao? Thế này mà không phải cắt bớt, đạo diễn tệ đến mức nào nha.]

Đăng xong, Diệp Thanh Hà giơ ba ngón tay trước mặt Thích Nguyên Hàm, nói: "Ba, hai, một!"
Nàng cúi đầu xoá bài Weibo này, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thích Nguyên Hàm kinh ngạc nhìn nàng, "Em đăng bằng tài khoản Weibo của GM?"

"Không có nha, làm gì có, em là trượt tay, em bất cẩn quá." Diệp Thanh Hà nói, tiếp tục xem phim.

Thích Nguyên Hàm vừa chuẩn bị mua hot search, chỉ thiếu bước trả tiền thôi, cô nhấn trở lại, ghê thật, bay lên hot search rồi.

#Cảnh phim của Thẩm Dao Ngọc bị cắt bớt#

Diệp Thanh Hà nói: "Chị thử thêm lần nữa, tuyệt đối tọt lên đầu bảng, phía sau còn thêm chữ bạo, có tác dụng hơn chị mua hotserch nhiều."

"Thật hả?" Thích Nguyên Hàm rung động rồi.

Diệp Thanh Hà nói: "Cảnh quay của Thẩm Dao Ngọc bị cắt bớt là sự thật, hiện tại chị ấy đang bị tư bản chèn ép, con đường quay phim hạn hẹp, hai chúng ta đăng một cái, ngoài kia liền biết có nhà tư bản khác chống lưng cho chị ấy, xem ai còn dám đụng đến chị ấy?"
"Có lý." Thích Nguyên Hàm tán thành.

Cô lấy điện thoại tìm ảnh của nhân vật, Diệp Thanh Hà tua nhanh phim, đúng lúc phát đến đoạn của Thẩm Dao Ngọc, Thích Nguyên Hàm chụp rồi gửi vào Weibo của cô.

Một lúc sau, tài khoản Đường Nguyên đăng một bài trên Weibo.

[Đúng là đại điện hải đảo chúng ta, diễn hay thật sự.]

Thẩm Dao Ngọc vốn là đại diện của công ty họ, cô đăng xong cũng chẳng cần xóa, như thế là có thể treo cô ấy ở đó, chống lưng cho cô ấy.

Đăng xong, đợi mạng lên men.

Thích Nguyên Hàm xem xong tập phim có Thẩm Dao Ngọc, thì nhận được tin nhắn âm thanh của Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc vừa tức vừa cười nói: "Thích Nguyên Hàm, cậu làm gì thế, mãi tớ mới được lên hot search, còn bị cậu giành mất độ nổi rồi?"

Thích Nguyên Hàm khó hiểu: "Tớ giành cái gì nổi của cậu rồi?"
Cô gửi xong tin nhắn âm thanh, nhấn ra xem hot search, sau đó thì giật mình, hot search đầu bảng lúc này, #GM Đường Nguyên cùng đu phim#

Kích vào tiêu đề, một đống người đu cp linh tinh.

Nói rằng số lần hợp thể của Đường Nguyên và GM nhiều quá, lần trước GM bảo vệ vợ, lần này chú chim nhỏ đáng yêu của GM - Đường Nguyên lại cùng GM xem phim, không biết Đường Nguyên có phải đang ngả vào lòng GM không.

Thời buổi hiện nay con người bị làm sao ấy, sao còn đu được cp của công ty với công ty rồi, không có tiết tháo tý nào à? Thật sự phục sát đất.

Thẩm Dao Ngọc nói: "Cái này là cậu không hiểu rồi, chưa trải sự đời nhiều, đừng nói công ty với công ty, đến đá với đá cũng có người đu."

"..."

Lòng Thích Nguyên Hàm cứng như đá, không hiểu cõi trần tục nhân gian.

Thích Nguyên Hàm nói: "Thế có ảnh hưởng lớn đến cậu không? Tớ mua lại hot search."
Thẩm Dao Ngọc cười vui vẻ, "Đừng đừng đừng, tớ chỉ nói thế thôi, hai người cứ ở trên đó một lúc đi, chắn sóng gió cho tớ, bây giờ trên mạng đều đang thảo luận về vai diễn này của tớ, thật ra nhân vật này phải xuất hiện từ tập một rồi, nhưng mà cảnh phim bị cắt, cố chèn đến tập hai. Từ lúc lên sóng đến giờ tớ chưa nổi một lần nào, đợi dư luận ngâm men một thời gian."

"Được." Thích Nguyên Hàm thở dài một hơi, cũng đi xem Weibo, trên Weibo nhân tài khắp chốn, nhân vật hóa Đường Nguyên với GM, vẽ đủ loại tranh đồng nhân, Đường Nguyên đáng yêu nằm trong lòng GM, GM ngang ngược chỉ vào tivi nói: "Vợ ơi, muốn xem kênh nào, cứ mở kênh đó."

Cô lướt một lúc, có hai bức rất dễ thương, thì thuận tay lưu lại, lại nhấn vào Weibo của Thẩm Dao Ngọc xem, rất nhiều người đang chửi đạo diễn, phê bình họ cắt xén quá đáng, không có phong cách của đạo diễn lớn.
Thẩm Dao Ngọc diễn vai chính diện, hình tượng nhân vật xây dựng rất tốt, chuyện này vừa lòi ra, rất nhiều người đứng về phía cô ấy, bất bình thay cô ấy, lôi kéo rất nhiều người.

Phim chiếu được mấy ngày, Thẩm Dao Ngọc lên hot search được bấy nhiêu ngày.

Ngày trước đêm giao thừa, Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà lấy câu đối và tranh tết lúc trước mua ra, bên trong còn có không ít giấy trắng, Diệp Thanh Hà đem vào phòng sách, nói là muốn tự viết một câu đối dán lên.

"Em đừng." Thích Nguyên Hàm xé băng dính, đứng ở trên ghế dán câu đối, cô giơ tay vỗ vài cái, để câu đối dán chắc hơn, "Mấy cái chữ kia của em, người ta là dán câu đối, chúng ta là trừ tà."

"Tết đến dán tranh tết không phải cũng là trừ tà sao?" Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm nói: "Nhưng cũng là ăn mừng, để em viết, là thành dán bùa chú." Cô dán một cặp câu đối lên khung cửa, dán thêm trên cửa nữa, Diệp Thanh Hà đứng ở dưới đưa tranh cho cô, sợ cô té, khẽ lấy tay đỡ cô.
Những chỗ cần dán khá nhiều, dưới tầng trên tầng mấy phòng lận.

Dán xong, hai người chuyển sang nhà xe, dán giấy đỏ lên đuôi xe, lúc ra ngoài, Thẩm Dao Ngọc lái xe đến, Thích Nguyên Hàm cũng không tha cho xe cô ấy, bước đến dán một tờ.

Thẩm Dao Ngọc vào phòng nhìn thấy đèn lồng ở trên bàn, trực tiếp xách lên, dùng gậy gấp mắc lên hiên nhà, mỗi bên một cái.

Trong phòng ngập tràn sắc đỏ, trông vui mừng rất có không khí tết, Thẩm Dao Ngọc đút hai tay vào túi áo, nói: "Biết thế tớ qua sớm hơn rồi, chỗ tớ mới chuyển đến, bên trong trống không, chán ngắt."

Thích Nguyên Hàm nói: "Bây giờ cậu ở vẫn còn kịp, có điều, phải phiền cậu giúp đi vứt rác, hai chúng tớ không lo nổi."

"Hay thật, tớ còn là khách nữa không? Bây giờ thành bác lao công rồi sao? Đạo đức suy đồi quá!" Thẩm Dao Ngọc vào nhà thấy phòng bếp chuẩn bị rất nhiều thức ăn, hỏi Thích Nguyên Hàm, "Không phải chỉ có ba chúng ta sao, sao làm nhiều đồ vậy."
Thích Nguyên Hàm nói: "Công ty có mấy nhân viên không về nhà, đều ở nhà trọ đón tết, tớ tính gọi đến ăn cùng."

Đây đều là những người Thích Nguyên Hàm tin tưởng được, ngày thường lượng công việc nhiều, nên cô gọi đến, ăn cùng bữa cơm cho vui.

"Ừm, vậy tớ gọi thêm cả trợ lý của tớ, một cô bé thôi, ăn cơm xong tớ chở em ấy về." Thẩm Dao Ngọc hỏi, "Được không?"

"Được." Thích Nguyên Hàm không thấy có vấn đề gì cả.

Lần này gọi cả nhà sang, Thích Nguyên Hàm có hỏi ý kiến của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà không phản đối, đông vui thì đông vui thôi, cũng có hương vị ngày tết, cả năm mới được lúc này là có thể buông thả.

Một lúc sau, vài người đã đến, mọi người đều đem đồ sang, không đi tay không, không giống với ăn tất niên mà giống như đến chúc tết.
Số người đến ít hơn số người lúc trước đã hẹn, Thích Nguyên Hàm nghĩ rằng đều là khách hứa cả, bảo họ ngồi chơi, mọi người đều không muốn rảnh rỗi, chạy đến giúp nặn há cảo.

Diệp Thanh Hà nấu ăn, Thích Nguyên Hàm làm trợ thủ, nấu xong thì bày hết ra bàn, một đám người nói cảm ơn Thích tổng, nhưng không biết nên hình dung Diệp Thanh Hà như thế nào.

Thích Nguyên Hàm liền nói: "Gọi... Diệp tổng là được."

Trên bàn cụng ly với nhau, mọi người đều rất vui vẻ, Thích Nguyên Hàm sợ mình say, nên không uống nhiều, chỉ uống hai ly.

Mọi người uống đến đỉnh điểm, cùng chúc nhau năm mới vui vẻ, nói ra nguyện vọng năm mới, Thích Nguyên Hàm cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, cười cùng với họ.

Uống hết một chai rượu, Thích Nguyên Hàm lại vào bàn bếp lấy rượu, điện thoại đặt bên trên kêu lên, màn hình nảy ra một thông báo.
[Nhà họ Chu vui mừng đón chắt trai, chủ tịch tiền nhiệm nhà họ Chu quyết định chuyển nhượng 5% cổ phần...]

Mấy cái tin tức này nhanh đó, tết đến cũng không nghỉ ngơi.

Bên dưới còn có mấy dòng tin nhắn.

Thích Nguyên Hàm đang xem, Diệp Thanh Hà đã đi đến, nàng định nói gì đó, liếc một cái, nhìn thấy điện thoại, nói: "Nhà họ Chu gọi chị về sao?"

"Ừm, để xem tình hình có về hay không." Thích Nguyên Hàm muốn đi một chuyến, nói rõ chuyện mình đã ly hôn rồi, công khai nói thẳng.

Người trong phòng vui vẻ uống rượu, Diệp Thanh Hà đi ra ban công, nàng cầm điện thoại đọc tin nhắn, không hề hòa nhập với mọi người.

Đêm đen thâm trầm, bầu trời chỉ có vài ánh sao, nàng đứng ở đó, ánh đèn làm nổi lên phần tịch mịch của nàng.

Thích Nguyên Hàm đưa rượu cho Thẩm Dao Ngọc, đi đến đằng sau Diệp Thanh Hà, cúi đầu nhìn Diệp Thanh Hà, rõ ràng Diệp Thanh Hà đã bị dọa sợ, người cứng ngắc.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Sợ rồi sao? Không muốn đi cùng hả?"

Diệp Thanh Hà nhíu mày, dường như đang điều chỉnh cảm xúc, nàng nhét điện thoại vào túi áo, bầu không khí cũng bị nàng làm cho căng thẳng.

Nàng lắc đầu, nói: "Không hề nhé."

Ngoài miệng thì nói thế, khuôn mặt lại trông rất buồn bực. Thích Nguyên Hàm rất ít khi nhìn thấy nàng như thế này, con tim đập dữ dội, bất giác muốn ghẹo nàng, nhưng không có kinh nghiệm gì cả, liền nói: "Sợ thì đừng đi, em ở nhà là được mà."

Diệp Thanh Hà cười khẩy nói: "Sợ cái gì? Hồi đó em còn dám cướp vợ của kim chủ, sợ gì cái lão già như ông ta."

Thích Nguyên Hàm: "..."

Cô không tin, có hơi muốn nhìn Diệp Thanh Hà đỏ mặt, cô luôn bị Diệp Thanh Hà ghẹo, rất chi là bị động, hôm nay muốn tìm lại sân nhà.

Cô lại tiến lên trước một bước.
Nhớ đến tranh đồng nhân lúc trước, Thích Nguyên Hàm rất ngượng ngùng mà bước đến ôm lấy eo của nàng, sau đó khô khan trêu ghẹo: "Em cùng chị đến nhà họ Chu, chị sẽ... Bây giờ em gọi chị một tiếng chị ơi, thì chị sẽ bảo vệ em mãi mãi."

Diệp Thanh Hà sững sờ vài giây, sau đó nàng ôm lại Thích Nguyên Hàm, ép Thích Nguyên Hàm lên lan can, khẽ cười một tiếng bên tai cô, ghẹo lại: "Gọi chị cái gì chứ, chị kêu em một tiếng bảo bối, sinh mạng của em thuộc về chị."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện