Sau khi Đổng Nghi Tuyền thấy Tổng giám đốc Lý và Thẩm Duệ trước sau rời khỏi phòng họp, sự đắc ý vụt qua trong mắt bà ta, ý cười bên môi ngày càng rõ nét.
Tống Hân Nghiên, người mà tôi coi trọng, nếu không có được, tôi sẽ phá hủy, cũng tuyệt đối không để cô thành đối thủ cạnh tranh của tôi.
Thẩm Duệ và Tổng giám đốc Lý lần lượt trở về phòng họp, Đổng Nghi Tuyền đã trình bày xong, nhóm giám khảo tương đối hài lòng với thiết kế của công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, đều gật đầu khen ngợi.
Trong lòng Tổng giám đốc Lý buồn bực không thôi, nhưng vẫn tươi cười chúc mừng Đổng Nghi Tuyền.
Trên mặt Đổng Nghi Tuyền nở nụ cười thề tất phải có được: “Tổng giám đốc Lý, bây giờ đã đến lượt Bác Dực trình bày, tôi hy vọng bản thảo thiết kế lần này cũng làm cho mọi người bất ngờ.”
Tổng giám đốc Lý miễn cưỡng cười, ông ta đứng lên xin lỗi Thẩm Duệ trước, sau đó lại xin lỗi ban giám khảo: “Xin lỗi các vị, lúc nãy tôi đã không cẩn thận xóa bản thảo thiết kế của Bác Dực, hôm nay không thể trình bày cho mọi người xem được, hy vọng Tổng giám đốc Thẩm và ban giám khảo sẽ cho Bác Dực thêm một cơ hội.”
Ban giám khảo đưa mắt nhìn nhau, trong đó có một người nói: “Đối với một doanh nghiệp mà nói thì bản thảo thiết kế giống như là sinh mạng vậy, nhưng với thái độ cẩu thả của Bác Dực đối với cuộc thi như thế này thì xem ra Tổng giám đốc Thẩm cần phải suy nghĩ lại.
Cho dù Bác Dực lấy được hạng mục này, chỉ e thái độ với hạng mục cũng sẽ giống như với cuộc thi này.
Hơn nữa Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là thương hiệu trang trí nhà cửa hàng đầu trong nước, có các ý tưởng thiết kế thời trang, còn bảo đảm được chất lượng cao cấp, trong cuộc thi lần này chúng tôi có thể thấy được trình độ chuyên môn của Nghiệp Chi Phong, cũng không thể đem đi so sánh với một số công ty trang trí nhà cửa nhỏ trong nước.”
Những người khác cũng nói theo.
Thẩm Duệ đang muốn nói chuyện thì thấy Nghiêm Thành đẩy cửa ra, bước chân vội vàng đi vào, anh ta ghé vào tai anh thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã tìm được cô Tống, cô ấy ngất xỉu trong phòng vệ sinh.”
Đáy lòng Thẩm Duệ chấn động, anh đứng lên bỏ ngoài tai những lời bàn tán, nói: “Bác Dực là doanh nghiệp trên địa phương của Đồng Thành, lẽ ra cần phải nâng đỡ, bây giờ cuộc thi tạm dừng, thời gian thi đấu còn lại chúng ta sẽ bàn lại sau.” Thẩm Duệ nói xong thì bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Nghiêm Thành đi phía trước dẫn đường, Thẩm Duệ nhớ tới trước đó Tống Hân Nghiên nhắn tin hỏi anh có bị tiêu chảy không, chẳng lẽ lúc đó cô đã thấy khó chịu rồi sao?
Thẩm Duệ đi tới phòng nghỉ tầng một, nhìn thấy Tống Hân Nghiên im lặng nằm trên sô pha, anh bước nhanh tới, nhìn xuống thấy sắc mặt cô xanh mét, cánh môi tái nhợt nứt nẻ, chỉ sợ là đã mất nước.
Anh khom lưng ôm ngang cô, sải bước rời khỏi phòng nghỉ, Nghiêm Thành đã lái xe đến trước cửa công ty, Thẩm Duệ ôm cô ngồi vào ghế sau, xe chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho cô kết quả là ngất xỉu vì mất nước, cần phải nhập viện để theo dõi.
Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên đang lẳng lặng nằm trên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô, nếu như không phải lồ ng ngực còn đang hô hấp mà phập phồng thì thậm chí anh sẽ cho rằng cô đã chết rồi.
Rõ ràng là buổi sáng bọn họ vừa mới tách ra, lúc đó cô vẫn không sao, tại sao mới một tiếng không gặp, cô đã giày vò mình thành bộ dáng này?
“Bác sĩ, nguyên nhân cô ấy bị tiêu chảy là gì?”
“Chúng tôi đã xét nghiệm và phát hiện ra trong cơ thể cô ấy vẫn còn sót lại một lượng ba đậu*, có lẽ là một lượng ba đậu khá lớn