Mặt Tống Hân Nghiên đỏ au, nóng như thiêu đốt.
Cô nhìn đông nhìn tây, nhưng không dám nhìn thẳng anh, cô lắp bắp nói: “Thì, thì lúc anh muốn, lúc anh muốn đi vào, em không thích.”
Thẩm Duệ nhíu mày, một lúc sau mới hiểu cô đang ám chỉ điều gì, anh nói theo bản năng: “Em với Đường Diệp Thần chưa từng làm sao?”
Giây tiếp theo, trả lời Thẩm Duệ là một cái đạp, anh lại bị cô đạp xuống giường.
Đây là điều mà Tống Hân Nghiên ghét nhất, nhắc tới lại nghẹn lòng.
Sau khi kết lúc buổi hôn lễ vào năm năm trước, cô biết đêm tân hôn, cô và Đường Diệp Thần không tránh khỏi việc làm chuyện đó.
Cô rất sợ hãi, nhưng không thể trốn tránh, vì thế cô mới nói cho Đường Diệp Thần biết chuyện cô bị người ta cưỡng hi3p.
Cô chỉ muốn anh đợi cho tới khi cô sẵn sàng, thì bọn họ sẽ ở chung phòng.
Nhưng phản ứng lúc đó của Đường Diệp Thần lại làm cô càng tổn thương hơn.
Sau đó, rất nhiều lần anh đã lôi chuyện này ra để sỉ nhục cô, đừng nói là chạm, ngay cả nhìn thấy cô, anh ta cũng cảm thấy bẩn mắt.
Một câu nói vô tình của Thẩm Duệ lại chạm tới nỗi đau thầm sâu nhất trong lòng cô, cô thẹn quá hóa giận, đá anh xuống giường là hành động trực tiếp nhất của cô.
“Tống Hân Nghiên, em muốn chết đúng không?” Hôm nay, Thẩm Duệ liên tục bị cô đá xuống giường, anh phát cáu, vốn dĩ d*c vọng bị cô khơi dậy không có chỗ ph át tiết đã đủ khiến anh bực bội, kết quả còn bị cô đá lăn xuống giường, cái này anh còn nhịn được thì còn gì mà không nhịn được nữa đâu?
Tống Hân Nghiên bướng bỉnh, cô giận vì anh đã lấy chuyện này ra để trêu chọc cô.
Nhìn thấy bộ dạng tr ần truồng của anh, cô nhắm nghiền hai mắt lại: “Ai ya, cái đồ bi3n thái, mặc quần áo vào.”
Đầu Thẩm Duệ đầy vạch đen, hóa ra đến bây giờ cô mới phát hiện anh không mặc quần áo?
Thẩm Duệ đứng dậy, anh không nói lời nào xoay người đi vào phòng tắm.
Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, cô mở mắt ra thì nhìn thấy toàn bộ vóc dáng của anh, cô say rồi.
Anh cũng không biết lấy cái gì che chắn lại hay sao?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Tống Hân Nghiên vội vàng nhảy xuống giường, cô kéo rương quần áo ra, lấy một bộ mặc vào.
Thật ra trong lòng cô vẫn có chút xấu hổ, cô cũng không biết vì sao hai người hôn nhau, lại hôn tới tận giường, còn suýt chút nữa đã...!
Cô che trán, nhìn táo và quần áo rải đầy đất, trong lòng cô càng xấu hổ hơn.
May mà bạn cùng phòng còn chưa quay về, nếu như bắt gặp phải cảnh này, thì cô chỉ muốn độn thổ cho xong.
Tống Hân Nghiên vội vàng ngồi xổm nhặt quần áo lên, quần áo đàn ông và phụ nữ xếp lộn xộn lên nhau, trông cực kỳ ái muội, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Cô nhặt cà vạt, áo sơ mi và quần tây của anh lên.
Sau đó cô nhìn thấy q uần lót bọc đạn của anh ở cạnh chân giường.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, cô vẫn không hiểu nổi sở thích của anh, vì sao lại thích loại quần đùi này, nó thật sự thoải mái sao?
Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Duệ quấn một chiếc khăn ngang hông đứng cạnh cửa, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc q uần lót của mình, trong lòng anh không khỏi xao động, hơi nóng bốc lên, anh khoanh tay đứng trước cửa: “Em thích à? Tặng em đấy.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, thấy anh đang nhìn cô với đôi mắt sáng rực, cô vội vàng ném cái quần đi: “Không thèm, em cũng có mặc được đâu.”
Tâm trạng của Thẩm Duệ rất vui vẻ: “Sao em lại không mặc được, cái này giống với q uần chữ T mà con gái các em hay mà?”
“...” Tống Hân Nghiên muốn nói ‘Giống làm sao được’, nhưng rốt cuộc vẫn là da mặt cô mỏng, không muốn tranh cãi với anh về đề tài xấu hổ này, cô ném quần áo lên giường nói: “Mặc quần áo vào, em ra ngoài đợi anh.”
Bỗng nhiên Thẩm Duệ túm cổ tay cô lại, trên người anh ngập tràn mùi sữa tắm, sữa tắm chuẩn bị cho học viên rất rẻ, lúc cô đi dạo phố trông thấy loại mình vẫn thường dùng nên mua về, mùi hương rất dễ ngửi.
Khi cô bị anh kéo lại, suýt chút nữa đã hôn lên yết hầu của anh.
Mặt cô đỏ bừng, vừa ngẩng đầu lên, anh đã cúi xuống hôn lên môi cô một cái: “Bảo bối, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, không cần phải tránh.”
Tống Hân Nghiên dùng sức giãy dụa nhưng không thoát ra được, ngược lại còn làm tuột mất khăn tắm đang quấn trên người anh.
Tống Hân Nghiên cúi đầu nhìn, cô không chịu nổi quay đi chỗ khác: “Thẩm Duệ, anh nhanh mặc quần