Thẩm Ngộ Thụ ôm chặt lấy cô không buông tay, cho dù cô có đánh anh ta như thế nào, anh ta cũng không buông tay, bởi vì anh ta biết, lần này anh ta buông tay, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
“Trân Trân, trước tiên em hãy bình tĩnh lại đã, nghe anh giải thích với em.” Đầu Thẩm Ngộ Thụ đau như sắp nứt ra, là lỗi của anh ta, vừa rồi ở trên giường đã cảm thấy có chỗ kỳ quái.
Lệ Gia Trân không phải là người im lặng như vậy, nếu thoải mái cô sẽ kêu lên, sẽ không kìm nén như vậy.
Nhưng anh ta bị d*c vọng chi phối, không xác nhận nên mới dẫn đến sai lầm như vậy.
“Anh còn muốn giải thích cái gì? Anh giải thích như thế nào đi chăng nữa đều không thay đổi được việc anh đã ngủ với cô ta, buông ra, anh buông ra!” Dưới sự kích động, Lệ Gia Trân cho anh ta một cái tát.
“Bốp” một tiếng, trong hành lang bỗng yên tĩnh lại.
Cái tát này Lệ Gia Trân dùng hết lực, lòng bàn tay của cô bắt đầu run rẩy.
Có lẽ đã vô cùng tuyệt vọng, trái tim cô trống rỗng đầy đau đớn, cô không cuồng loạn hét to lên, cả người rơi vào trạng thái chết lặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ngộ Thụ đau rát, anh ta đứng ở đó, ngạc nhiên nhìn Lệ Gia Trân yên lặng rơi nước mắt, sự sợ hãi nhét đầy vào trái tim của anh ta.
Cô nói đúng, cho dù anh giải thích thế nào, đều không thay đổi được chuyện anh ta ngủ với Hạ Doãn Nhi.
“Trân Trân, rất xin lỗi, anh không cố ý, em tha thứ cho anh được không?” Thẩm Ngộ Thụ ăn nói khép nép cầu xin, anh ta không thể mất cô, từ khi anh ta cướp mất nụ hôn đầu của cô, bọn họ đã được định sẵn là dây dưa cả đời.
Lệ Gia Trân chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống, cô nhắm mắt nhưng hình ảnh anh ta nằm trên người Hạ Doãn Nhi lại hiện lên, cô nói: “Anh dựa vào đâu mà bảo tôi tha thứ?”
“Trân Trân, đừng như vậy...”
“Hai người có để ý đến cảm nhận của tôi không, tôi mới là người bị hại.” Hạ Doãn Nhi bỗng cắt ngang lời giải thích của Thẩm Ngộ Thụ.
Cô ta không thể tin được lần đầu tiên của mình lại trao cho Thẩm Ngộ Thụ.
Cô ta nghe theo lời Nhan Tư nói, Nhan Tư nói với cô ta rằng, đàn ông trên giường đều không thích phụ nữ nói nhiều, vì vậy khi Thẩm Ngộ Thụ vào phòng, cô ta tưởng đó là Thẩm Duệ, cắn chặt răng không lên tiếng.
Cô ta nghĩ, chỉ cần cô ta và Thẩm Duệ gạo nấu thành cơm, chắc chắn anh sẽ phải cưới cô ta, nhưng cô ta không ngờ rằng người đó lại là Thẩm Ngộ Thụ.
Tim của Lệ Gia Trân bị câu này đâm cho một phát, đau càng thêm đau, cô không muốn đối mặt với tình cảnh tan nát cõi lòng như vậy, cô xoay người chạy nhanh về phòng của mình, cửa đóng rầm lại và đã bị khóa trái.
Thẩm Ngộ Thụ vội vàng đuổi theo, cửa đã bị khóa trái nên anh ta chỉ có thể gõ cửa: “Trân Trân, em phải tin anh, anh không cố ý, em mở cửa cho anh vào đi.”
Nước mắt của Lệ Gia Trân rơi thẳng xuống, cô thay quần áo, cất quần áo ngủ vào trong túi, thu dọn đồ đạc xong, cô mở cửa ra.
Thẩm Ngộ Thụ đứng ở ngoài cửa, thấy cô cầm túi theo, anh ta giơ tay lên: “Trân Trân, rốt cuộc như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Lệ Gia Trân lau đôi mắt đỏ bừng, nhìn anh ta nói từng chữ: “Vĩnh viễn không tha thứ, tránh ra!”
Cô không thể chấp nhận rằng người đàn ông cô trao tình cảm chân thành lại làm trò đó với người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, lòng cô đau như bị kim đâm vậy, cô vĩnh viễn không tha thứ được.
Thẩm Ngộ Thụ cũng tức giận, anh ta ăn nói khép nép đến mức này, tại sao cô vẫn không thông cảm cho anh ta? Rõ ràng anh ta nghe chị dâu nói sắp xếp phòng cô ở phòng đối diện phòng anh ta, tại sao người trong phòng lại là Hạ Doãn Nhi, mà cô lại ở phòng bên cạnh phòng anh ta?
“Lệ Gia Trân, sự tin tưởng của em giành cho anh chỉ có một chút vậy thôi sao?” Thẩm Ngộ Thụ tức giận nói.
Lệ Gia Trân nhìn anh ta, không ngờ anh ta còn lý lẽ như vậy, cô vừa cười vừa khóc, nói: “Được rồi, nếu hôm nay đổi thành tôi và anh trai anh ngủ với nhau, anh còn hỏi tôi câu hỏi ngu xuẩn đó nữa không? Thẩm Ngộ Thụ, anh để cho tôi bắt được cảnh anh gian díu trên giường,