Dù sao, bọn họ cũng là người đã nuôi dưỡng cô trưởng thành.
Tuy rằng không cho cô nhiều tình yêu thương, nhưng cũng không hề bạc đãi cô.
Nếu như không có bọn họ, có lẽ cô sẽ cô cũng sẽ không gặp được Thẩm Duệ.
Cô cúi đầu nhìn hộp gấm khẽ thở dài, cô đặt hộp gấm vào trong túi xách, sau đó đi ra khỏi phòng.
…
Tống Hân Nghiên xuống dưới nhà, nhìn thấy Đường Diệp Thần đang ngồi trên sofa, cô cau mày, đây là lần đâu tiên cô gặp lại Đường Diệp Thần sau khi ly hôn.
Cô cũng không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, dù sao hai người cũng từng yêu nhau, cô cũng không thể bình tĩnh thản nhiên như Tống Nhược Kỳ được.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Diệp Thần nhìn qua, thấy Tống Hân Nghiên bước từ trên nhà xuống, ánh mắt anh ta híp lại, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của cô, một đôi mắt phượng sáng ngời, cả người toát ra hơi thở hút hồn.
Đây là điều mà anh chưa từng thấy ở cô trong năm năm qua.
Ánh mắt anh rất sắc bén, thậm chí còn nhìn thấy cả vết hôn mờ trên xương quai xanh của cô.
Anh nhớ tới tối qua, Thẩm Duệ nửa đêm bỏ ra ngoài.
Sáng sớm quay về thì trên cổ có thêm một vết cào, hông khó để anh đoán được đêm qua bọn họ đã điên cuồng thế nào.
Nghĩ tới đây, anh ta cười giễu cợt, nhưng lại không cẩn thận kéo căng vết thương trên miệng, gương mặt đẹp trai đau đến mức trở nên dữ tợn.
Tống Hân Nghiên đi tới phòng khách, cô không ngờ lại gặp Đường Diệp Thần ở đây, cô cảm thấy không được như nhiên: “Ba, con…”
“Hân Nghiên, ngồi đi, đúng lúc Diệp Thần cũng tới.
Vừa nãy Diệp Thần còn đang bàn bạc với ba, muốn mở một công ty gia đình, mời ba tới làm tổng giám đốc, con cảm thấy thế nào? Tống Chấn Nghiệp vỗ vỗ lên sofa, bảo cô qua đấy ngồi.
Tống Hân Nghiên nhìn vẻ mặt âm u của Đường Diệp Thần, cô ngồi xuống cạnh Tống Chấn Nghiệp, hôm nay cô mặc một chiếc áo phông màu xám và quần đùi bằng vải cotton, buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cái cổ cái cổ xinh xắn, mang lại cho người ta một cảm giác thanh xuân.
“Ba, ba nghĩ thế nào mới là quan trọng.”
“Nếu như mở công ty gia đình, hiện tại Bác Dực đã bị Thẩm thị thu mua, Nghiệp Chi Phong là tập đoàn đứng đầu trong ngành, chúng ta e là sẽ không cạnh tranh được với bọn họ, Hân Nghiên, em học chuyên ngành thiết kế, hay là em tới công ty giúp ba.” Đường Diệp Thần đứng dậy, anh cố gắng áp chế căm tức trong lòng, dùng thái độ bàn công việc để nói chuyện với cô.
Tống Hân Nghiên nhìn Tống Nhược Kỳ đang ngồi cạnh anh ta, Tống Nhược Kỳ cũng đang nhìn về phía cô, giống như đang chờ đợi đáp án, cô nói: “Ba, scandal đạo tác phẩm lần trước quá ồn ào, công ty này mới thành lập, nếu bây giờ con tới đó, sợ là sẽ để lại ấn tượng xấu cho khách hàng, được một mất mười.
Hay là đợi công ty hoạt động ổn định, ba muốn con qua đó thì con cũng không chối từ.”
Tống Chấn Nghiệp nhìn Đường Diệp Thần, ông ở trên thương trường bao nhiêu năm, trong lòng đương nhiên hiểu rõ mọi thứ, sau đó ông lại liếc về hướng Tống Nhược Kỳ, đoạn nghiệt duyên này không biết bao giờ mới có thể kết thúc đây.
“Hân Nghiên nói cũng đúng, con cũng làm việc bao nhiêu năm như vậy, đúng lúc có dịp nghỉ ngơi.
Có đôi khi chúng ta nghỉ chân là để đi được xa hơn.”
“Vâng, thưa ba.” Tống Hân Nghiên gật đầu, ánh mắt của Đường Diệp Thần luôn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô giống như ngồi trên đống lửa.
Tống Nhược Kỳ đang ngồi ăn quả hạch, thi thoảng cũng nhìn bọn họ nhưng không nói gì.
Ăn cơm xong, Đường Diệp Lần rút ra một tờ chi phiếu đưa cho Tống Chấn Nghiệp ngay trước mặt Tống Hân Nghiên, chi phiếu có mệnh giá 50 vạn tệ, anh ta nói: “Ba, chuyện của Tống thị, tập đoàn Khải Hồng cũng không giúp đỡ được, chi phiếu này ba nhận lấy để xoay sở trước.”
Tống Chấn Nghiệp cũng không từ chối, dù sao sau này cũng còn rất nhiều chỗ cần dùng tới tiền: “Diệp Thần, con có lòng rồi.”
“Ba, ba đừng khách khí, vậy con đi trước, Nhược Kỳ, em ở nhà dưỡng thai cho tốt, ngày mai anh lại tới thăm em.” Trước mặt Tống Hân Nghiên, Đường Diệp Thần nghiêng người hôn lên trán Tống Nhược Kỳ: “Em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ linh tinh.”
Tống Nhược Kỳ nhìn Tống Hân Nghiên, cũng không quan tâm người lớn vẫn còn ở đây, cô ôm cổ rồi hôn lên môi anh.
Tống Hân Nghiên nhìn sang chỗ khác, nếu là lúc trước cô sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng hiện tại cô đã không còn cảm giác gì nữa, có lẽ cô đã thật sự buông xuôi được rồi, cô nói với Tống Chấn Nghiệp và bà Tống: “Ba, mẹ, con đi trước đây.”
Tống Chấn Nghiệp thấy hai người kia đã tách ra, ông nói: “Hân Nghiên, con đợi một chút, cũng muộn rồi, để Diệp Thần đưa con về đi.”
“Không cần đâu ạ, ngoài cửa có xe bus về thẳng Kim Vực Lam Loan, mọi người giữ gìn