Tống Hân Nghiên sợ tới mức ngừng hít thở, trơ mắt nhìn bản thân càng ngày càng gần hai cánh môi mỏng kia.
Não cô chấn động, đến lúc nhận ra mình nên tránh đi thì môi cô chỉ cách môi anh một centimet, thậm chí cô có thể ngửi được hơi thở thơm mùi rượu của anh.
Mát lạnh, dễ ngửi, giống như có thể mê hoặc tâm trí của người khác.
Tống Hân Nghiên ngơ ngác trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn quên bản thân nên dùng hết sức né tránh.
Lúc môi của hai người sắp dính vào nhau, Thẩm Duệ bỗng nhiên đứng thẳng, môi Tống Hân Nghiên bất ngờ chạm vào hầu kết của anh.
“Ừng ực”, không biết tiếng nuốt nước miếng của ai vang lên, bầu không khí toát lên vẻ xấu hổ mờ ám.
Tống Hân Nghiên phản ứng lại, nhanh chóng lùi về sau, rời xa phạm vi hơi thở của anh, đỏ mặt xin lỗi: “Chú tư, anh rể, thật xin lỗi, cháu không cố ý.”
“Em cố ý cũng không sao.” Thẩm Duệ cười như không cười nhìn chằm chằm cô, mắt phượng sâu thẳm.
“Hả?” Tống Hân Nghiên nhìn anh đầy ngơ ngác, bộ não chết máy, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Dường như Thẩm Duệ bị phản ứng đáng yêu của cô lấy lòng, khóe môi nở nụ cười, thong thả nhét tay vào túi quần, xoay người đi về phía chiếc Maybach đậu ven đường.
Đi hai bước, thấy Tống Hân Nghiên không đuổi theo, anh quay đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Không đi?”
“Đi, đi chứ.” Tống Hân Nghiên vội vàng cúi xuống nhặt túi xách rơi trên mặt đất, nhặt được một nửa, cô mới vô thức phát hiện, vừa rồi anh đang đùa giỡn cô đúng không?
Không không không, anh rể cô đàng hoàng ngay thẳng, không giống tên ngựa giống Đường Diệp Thần chuyên đi thả thính khắp nơi kia, chắc chắn là cô hiểu lầm anh.
Thẩm Duệ đứng tại chỗ, nhìn cô hết lắc đầu lại gật đầu, đúng là ngốc đến đáng yêu, khó trách Diệp Thần…
Tống Hân Nghiên nhặt túi xách, chùi vết bẩn phía trên, bước nhanh đến trước mặt anh, nụ cười mang theo vài phần chột dạ: “Chú tư, anh rể, phiền chú cho cháu đi nhờ một đoạn.”
“Chú tư anh rể? Em thích gọi tôi như vậy à?” Thẩm Duệ nghiền ngẫm bốn chữ kia.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên đầy lúng túng, vội vàng giải thích: "Chú tư, lại là chồng của chị gái, nên…”
Thẩm Duệ nháy mắt đã hiểu, xem ra quan hệ của bọn họ quá phức tạp khiến cô rối rắm trong vấn đề xưng hô.
Anh nói: “Không cần phiền phức như thế, về sau cứ gọi tôi là anh tư.”
“Này… Không ổn lắm nhỉ?” Tống Hân Nghiên chần chừ nói, với quan hệ của bọn họ, làm thế nào cũng không gọi được cái xưng hô anh tư này.
Thẩm Duệ nhìn cô, mở cửa xe, ý bảo lên xe.
Tống Hân Nghiên thụ sủng nhược kinh, vội vàng khom lưng ngồi vào, Thẩm Duệ tự mình mở cửa xe cho cô, đây là vinh hạnh bực nào chứ.
Không có người nào ở Đồng Thành không biết Thẩm Duệ, giá trị tài sản lên đến hàng tỷ USD, khống chế mạch máu kinh tế Đồng Thành, vươn tay là có thể che trời.
Anh có dung mạo tuấn mỹ, dáng người có thể so sánh với người mẫu quốc tế.
Anh giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, chưa bao giờ truyền ra tai tiếng, xứng danh là ông chồng quốc dân.
Chỉ là, dù sao tin đồn cũng chỉ có vài phần là thật, Thẩm Duệ không phải không gần nữ sắc, mà là “không thể dính vào” nữ sắc!
Tống Hân Nghiên nhớ tới lời nói của Tống Nhược Kỳ, không nhịn được đồng tình với anh.
Người này muốn tiền có tiền, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, sao lại không được chứ?
Mỹ nam như hoa như ngọc, thật sự đáng tiếc!
Thẩm Duệ vừa lái xe vừa tiếp nhận sự đánh giá khác thường của cô.
Nhìn vẻ mặt đồng tình cộng thêm vẻ tiếc hận kia, anh rất tò mò, rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.
“Đã trễ thế này, em tới đồn cảnh sát làm cái gì? Diệp Thần lại gặp rắc rối?”
Nhắc tới Đường Diệp Thần, tâm trạng vui vẻ của Tống Hân Nghiên lập tức tan thành mây khói, cô nhìn Thẩm Duệ giống như vẫn chưa biết gì, bỗng cảm thấy hai người bọn họ chính là hai con rùa đen xui xẻo nhất trong thiên hạ.
Cô không nhịn được hỏi lại: “Vậy tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Mới vừa xã giao xong, đi ngang qua nơi này.” Thẩm Duệ nhìn tình hình giao thông phía trước, trong đôi mắt phượng sâu lắng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Ồ.” Tống Hân Nghiên gục xuống đầu, quả nhiên cái gì anh cũng không biết.
Vậy cũng tốt, biết chỉ càng thêm tức giận và đau khổ, chi bằng cái gì cũng không biết, ít nhất còn có thể duy trì hạnh phúc bên ngoài.
Thẩm Duệ hờ hững liếc mắt nhìn cô, giống như trưởng bối săn sóc nói: “Diệp Thần bị anh trai tôi chiều hư, nếu nó chọc em giận thì em rộng lượng một chút, tâm nó không xấu."
Tống Hân Nghiên cắn môi không nói lời nào, nếu tâm Đường Diệp Thần không xấu thì sao anh ta có thể lên giường với Tống Nhược Kỳ? Tống Nhược Kỳ không chỉ là chị gái của vợ mà còn là dì tư của anh ta.
Nhưng cô không thể nói những lời này, cô không thể làm tổn thương lòng tự trọng của một người vô tội.
Có lẽ bởi vì chính mình bị phản bội, cảm nhận được nỗi thống khổ và tuyệt vọng khi bị những người thân yêu nhất bắt tay đâm sau lưng nên cô mới muốn bảo vệ Thẩm Duệ.
Anh vô tội, không nên chịu thương tổn.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa biệt thự Ngọc Cảnh Uyển, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn khu phố xa hoa đèn đuốc sáng trưng, chỗ này là nhà tân hôn của cô và Đường Diệp Thần.
Kể từ khi anh ta dẫn phụ nữ về nơi này, cô không quay lại nơi này ở nữa.
Nhưng đêm nay, Thẩm Duệ cố tình đưa cô về nơi này.
Cô do dự một lát, đẩy cửa bước xuống xe.
Cô đứng ở ven đường, hơi cúi thấp lưng, dịu dàng dặn dò Thẩm Duệ ngồi ở trong xe: “Chú tư, anh rể, cảm ơn anh đưa em trở về, nhớ chú ý an toàn khi lái xe nhé.”
Thẩm Duệ bật cười lắc đầu, cô nhóc đáng yêu này: “Tôi nhìn em vào trong rồi đi.”
Tống Hân Nghiên vốn định chờ anh đi rồi thì tự mình gọi xe quay về chung cư nhỏ của cô.
Nhưng anh như vậy, cô chỉ có thể căng da đầu đi vào bên trong tiểu khu.
Thẩm Duệ nhìn theo bóng dáng của cô biến mất sau hàng cây râm mát ở tiểu khu, hai tròng mắt như chim ưng xẹt qua một tia sâu sắc.
Anh buông tay đang siết chặt, khởi động xe rời đi…
“Lạch cạch”, Tống Hân Nghiên cất chìa khóa, đẩy cửa vào trong.
Căn nhà tối om, Tống Hân Nghiên đứng ở huyền quan một lát mới dần dần thích ứng với bóng tối trong phòng.
Cô chậm rãi đi vào, phong cách trang trí và đồ gia dụng trong phòng đều do