Thẩm Duệ đưa tay nâng cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát cô, trong mắt cô tràn đầy tâm sự, nhưng cô lại không có ý định nói với anh, anh cũng không cưỡng ép, cúi đầu hôn lên môi cô: “Nghiên Nghiên, hãy nhớ kỹ, bất kể là lúc nào, khi em cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh em.”
Hốc mắt Tống Hân Nghiên lại nóng lên, hai tay ôm chặt anh hơn, cô cũng chỉ có anh.
“Được rồi, đừng làm nũng nữa, mọi người đều nhìn kìa, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thẩm Duệ kéo tay cô đi vào thang máy, Tống Hân Nghiên đứng yên: “Thẩm Duệ, đây là hướng về phòng mà, ăn cơm phải đi bên kia chứ.
”
Thẩm Duệ rũ mắt nhìn chằm chằm vết cà phê trên tà váy cô, trêu ghẹo nói: “Em định ăn cơm như vậy sao?”
Tống Hân Nghiên nhìn theo ánh mắt anh, khi nhìn thấy đống lộn xộn trên váy, hai má cô lập tức đỏ ửng lên, vội vàng đi về phía anh.
Đổng Nghi Tuyền đuổi theo ra khỏi quán cà phê, liền nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ ôm nhau thân mật, bà ta nhíu mày, Thẩm Duệ không phải là đang yêu Phùng Trinh Trinh sao? Làm sao họ có thể ở cùng nhau như vậy?
Bà ta nhìn những động tác thân mật của bọn họ liền nhớ tới lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ ở cùng nhau, trong đầu bà ta có thứ gì đó chợt lóe lên.
Thấy bọn họ tay trong tay đi vào thang máy, bà ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi vào điện thoại di động của Phùng Trinh Trinh.
Phùng Trinh Trinh đang ở lại Đồng Thành, sau khi scandal được công khai, Nghiệp Chi Phong bị ảnh hưởng không nhỏ, mấy hợp động ký kết gần đây đều bị đối tác hủy bỏ, đối phương thà tình nguyện bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ còn hơn bị Nghiệp Chi Phong ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Cô ta phải thay mặt Đổng Nghi Tuyền xử lý những vụ việc này, bận đến mức sứt đầu mẻ trán.
Hiện tại cô ta mới hiểu được bình thường Đổng Nghi Tuyền bận bịu đến mức nào.
“Dì, công ty vẫn đang hoạt động rất bình thường, dì đừng lo lắng.” Phùng Trinh Trinh nhận điện thoại, không đợi Đổng Nghi Tuyền hỏi, cô ta liền chủ động báo cáo tình hình.
“Trinh Trinh, có phải giữa cháu và Thẩm Duệ xảy ra chuyện gì không?” Đổng Nghi Tuyền chất vấn.
Phùng Trinh Trinh rụt cổ: “Dì, có chuyện gì xảy ra được chứ, chúng cháu vẫn đang hẹn hò, dì hỏi cái này làm cái gì?”
“Mau thành thật nói cho dì biết, có phải cháu và Thẩm Duệ vẫn đang hẹn hò không?” Đổng Nghi Tuyền nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy, chúng cháu vẫn còn đang hẹn hò, thậm chí cháu còn đã ra mắt ba của anh ấy, việc này không phải dì cũng biết rất rõ rồi sao? Dì, dì có chuyện gì sao?” Phùng Trinh Trinh biết rõ Thẩm Duệ đã có người trong lòng, cô ta hoài nghi rốt cuộc Đổng Nghi Tuyền đã nhìn thấy cái gì mà lại đi hỏi như vậy.
Đổng Nghi Tuyền cúp máy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thẩm Duệ vừa cùng Trinh Trinh hẹn hò vừa ở bên thân mật với Hân Nghiên, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
......!
Tống Hân Nghiên trở về phòng thay quần áo rồi cùng Thẩm Duệ ra ngoài ăn cơm.
Thẩm Duệ lái xe chở cô đến một nhà hàng tư nhân rất đặc sắc, bọn họ vừa ngồi xuống không lâu, đồ ăn liền liên tục được bưng lên.
Tống Hân Nghiên nhìn bàn đầy đồ ăn liền dùng ngón trỏ chỉ lia lịa, Thẩm Duệ cầm đũa gắp thức ăn cho cô, nói: “Nghiên Nghiên, vừa rồi em làm sao vậy?”
Tống Hân Nghiên liền dừng đũa lại, bỗng nhiên không còn khẩu vị, cô buông đũa xuống, vẻ mặt mất mát: “Thẩm Duệ, nếu anh có một đứa con, các anh đã xa cách rất nhiều năm, khi anh gặp lại đứa trẻ đó, anh có còn nhận ra con mình ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
Thẩm Duệ cũng buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, anh nói: “Em không vui là vì vấn đề giả thiết này sao?”
“Ừm, anh có thể trả lời được không?” Tống Hân Nghiên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, Đổng Nghi Tuyền nói cô không giống Tống Chấn Nghiệp cũng không giống bà ta, cho nên bà ta mới không nhận ra cô, lý do này quá gượng ép rồi đi.
Thẩm Duệ khoanh hai tay trước ngực, chỉ vì cái giả thiết này mà lại không làm hài lòng cô một cách vô cớ, anh cười nói: “Em có thể yên tâm, anh sẽ không bao giờ để một đứa bé tách ra nhiều năm, mà nếu có thì đứa bé đang ở trong bụng em, cho nên em không cần vì những vấn đề giả thiết này mà lo được lo mất.
”
Tống Hân Nghiên mở to hai mắt, nhìn ánh mắt trêu ghẹo của anh, cô vuốt trán r ên rỉ: “Không phải, em không lo được lo mất, em...”
“Anh hiểu,