Một giọng nói nam trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai, khiến cho lòng của Hàn Mỹ Hân sửng sốt, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn anh ta, phát hiện mình đang ôm cánh tay anh ta, cô ấy lập tức buông cánh tay ra, đúng lúc này người phục vụ bưng món ăn tới, cô ấy cầm đũa lên nói.
“Ăn cơm, ăn cơm.
Tôi chết đói rồi.”
Bạc Mộ Niên nhìn chằm chằm cánh tay trống rỗng, trong lòng cảm thấy có chút mất mát không thể giải thích được.
Tống Hân Nghiên xấu hổ trước câu nói đùa của Hàn Mỹ Hân, ánh mắt bên cạnh nóng rực không thể ngăn cản, cô đưa tay cầm đũa vô tình làm rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người nhặt lên.
Một bàn tay to nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, Thẩm Duệ đưa đũa cho cô: “Đừng nhặt, hãy dùng của anh đi, để anh gọi phục vụ lấy đôi khác.”
Tống Hân Nghiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Thẩm Duệ không hề giải thích vừa rồi tại sao anh lại đột ngột làm vậy với cô, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt.
Ngay cả sau khi đã kết thúc, tâm trạng của anh vẫn không chuyển biến tốt hơn.
Cô cầm đũa, khẽ cắn môi nhìn anh đứng dậy bảo người phục vụ mang một đôi đũa khác tới.
Hàn Mỹ Hân có thể thấy giữa hai người có gì đó không ổn, cô ấy định đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm chặt, Bạc Mộ Niên không vui nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Ngồi hẳn hoi xuống, có tật lộn xộn sao?”
“...” Hàn Mỹ Hân trừng mắt liếc anh ta, nói một câu dễ nghe thì chết người à.
“Hân Nghiên, hai người cãi nhau à?” Hàn Mỹ Hân nhỏ giọng hỏi, hoàn toàn không để ý tới Bạc Mộ Niên.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô lắc đầu: “Không có, chúng tớ không sao, cậu đừng lo lắng.”
“Không có gì là tốt rồi, ăn thôi.” Hàn Mỹ Hân gắp một đũa thức ăn cho cô, Bạc Mộ Niên thấy vậy, trong lòng ghen tị, lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm, nói: “Còn của tôi đâu?”
Hàn Mỹ Hân bắt đầu tự ăn, tự lẩm bẩm nói: “Anh không phải có tay à?”
“Em mau gắp đồ ăn cho tôi, nhanh lên, tôi muốn ăn tôm, bóc tôm cho tôi” Bạc Mộ Niên lạnh lùng ra lệnh, người phụ nữ này không có tự giác làm vợ à? Không phải hầu hạ anh ta ăn mới đúng sao?
Hàn Mỹ Hân vừa liếc mắt nhìn anh ta, biết anh ta bị bệnh hoàng thượng nên cô ấy đành phải bày tôm ra đ ĩa rồi bóc cho anh ta.
Lúc cô ấy đã chấm nước sốt và chuẩn bị cho vào bát, anh ta lập tức nắm lấy tay cô ấy, đưa trực tiếp lên miệng rồi ngậm vào.
Mặt Hàn Mỹ Hân ngay lập tức đỏ bừng.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên há hốc mồm, trong ấn tượng của cô, Bạc Mộ Niên là một người đàn ông lạnh lùng và có chút vô nhân tính, nếu không anh ta sẽ không hành hạ Mỹ Hân như vậy.
Nhưng cô không ngờ anh ta lại có một mặt đáng yêu như vậy: “Hai người ân ái như thế thật sự rất tốt nha?”
Hàn Mỹ Hân xấu hổ nhìn cô, cô ấy trừng mắt nhìn Bạc Mộ Niên, rút mạnh tay lại, định lấy khăn giấy lau tay thì có một đ ĩa tôm lại được trước mặt cô, giọng nói bá đạo của anh ta vang lên bên tai cô ấy: “Tôi muốn ăn nữa.”
“Anh không có tay sao?” Hàn Mỹ Hân rất đói, nhìn một bàn đồ ăn mà cô ấy không thể ăn, đó là một cực hình.
Bạc