Trong phòng khách sạn, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên tới đây, nhận một cuộc điện thoại rồi lại đi ra ngoài.
Cô thấp thỏm lo lắng đứng ở giữa phòng, vừa rồi hình như cô nhìn thấy anh cầm hai tấm thẻ phòng, vậy bọn họ chắc là không phải ở cùng một chỗ chứ.
Cô buông túi xách xuống, đi dạo một vòng trong phòng quan sát, trong phòng chỉ có một cái giường lớn, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra là cô nghĩ quá nhiều rồi.
Thả lỏng thôi, cô mới phát hiện mình đói đến nổi ngực sắp dán vào lưng rồi, ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn chưa ăn gì, lúc này đã đói đến mức bụng kêu ùng ục.
Cô đi tới bên cạnh điện thoại bàn, vừa cầm điện thoại định gọi đồ ăn thì cửa phòng “bộp” một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Tống Hân Nghiên nhìn tấm thẻ phòng giống như đã từng quen biết trong lòng bàn tay Thẩm Duệ, kinh ngạc đến mức điện thoại trong tay rơi xuống đất, cô kinh ngạc nói: “Sao anh lại có thẻ cửa phòng này?”
Sắc mặt Thẩm Duệ vẫn thản nhiên, hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của cô: “Nghỉ khỏe chưa? Tôi sẽ đưa em xuống ăn tối.
”
Tống Hân Nghiên đi vài bước, ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Sao anh lại có thẻ cửa phòng này, anh đừng nói cho tôi biết đi, tối nay chúng ta sẽ ở cùng nhau sao?”
“Thành phố C đang tổ chức hội chợ triển lãm thế giới, phòng khách sạn ở khu vực này đều đã đặt kín hết rồi, chúng ta ở chung tại đây một đêm, ngày mai sẽ trở về Đồng Thành.
” Trong đôi mắt phượng của Thẩm Duệ tràn đầy ánh lửa giận của cô, nhìn thấy sự phản chiếu rõ ràng này, rất đẹp, đẹp đến mức khiến tim anh đập loạn nhịp.
Tống Hân Nghiên vừa nghe đã cảm thấy không ổn, vừa định lên tiếng từ chối, Thẩm Duệ đã nói trước cô một bước: “Em sợ cái gì chứ? Tôi sẽ không để em leo lên giường của tôi đâu.
”
Tống Hân Nghiên bị anh kích đến đỏ bừng mặt, cô chợt nhớ tới lời Tống Nhược Kỳ nói lúc trước: “Hai người một tính nhạt nhẽo, một người bất tài, ngược lại rất xứng đôi!” Nghĩ tới đây, cô lạnh lùng cười, trả lời một cách mỉa mai: “Anh có chức năng đó sao?”
Nói xong cô lập tức hối hận, người như Thẩm Duệ hẳn là cực kỳ kiêu ngạo, cô cười nhạo anh không được, có lẽ đã đâm vào lòng tự trọng của anh.
Cô cắn cắn môi, không